Một phiến đá chìm dưới biển sâu, những nét chữ tuyệt đẹp được khắc bằng mực vàng, dệt nên vô vàn suy nghĩ của người viết về cố nhân.
Mật Ngữ Của Biển Sâu
Một con cá nào đó ẩn mình dưới đáy nước:
Kể từ khi cơn sóng thần nhấn chìm cô đến nay, gần năm mươi năm đã trôi qua, xem ra bước chân của thời gian còn nhanh hơn cả dòng chảy cuồn cuộn của đại dương.
Sau khi cô đi, tôi bắt đầu nhốt mình ở nhà tắm, có lẽ bởi vì Thiên Cung Vân Thạch không còn bóng cá lại tỏa hương thơm càng thêm nồng nàn. Tôi cũng đã hiểu vì sao ai đó lại thích ngao du dưới đáy biển: Những con sóng lưu chuyển, quả thực có thể cuốn trôi mệt mỏi và ưu phiền.
Nhưng điều đáng tiếc là, bên tai cũng vắng đi những âm thanh du dương. Đều tại cô ngày trước cứ thích ngân nga bên tai tôi, hại tôi bây giờ không thể thưởng thức tiếng hát của bất kỳ ai khác. Khiến Á Thần nắm giữ Lãng Mạn không thể cảm nhận được vẻ đẹp của âm nhạc, tội lỗi này thật lớn, không biết bao giờ mới có thể bắt cô đền bù thỏa đáng.
Song, gần đây, tôi lại ngửi thấy một mùi tanh quen thuộc trong hồ. Tôi biết nỗi nhớ của một Á Thần như cô đã lặng lẽ ghé thăm nơi này phải không?
Đúng là một con cá bướng bỉnh, nếu đã nhớ nhung đến vậy, sao không rời bỏ vùng nước chết hoang vắng kia mà gặp lại tôi một lần? Tôi đã thành thạo thần lực của Lãng Mạn, giờ đây những tạo vật sẽ không bị nước biển ăn mòn, cũng sẽ không bị kiếm đao làm tổn thương. Nhưng tôi cũng không còn gặp được vị khách nào xứng đáng với chúng nữa, có lẽ chỉ có dáng vẻ của cô mới có thể tạm thời thể hiện được tài nghệ của Á Thần.
Tôi đã dệt rất rất rất nhiều bộ quần áo mới, chúng được cất giấu trong căn phòng bí mật tại dinh thự của tôi... cô biết là phòng nào rồi đó... Nếu sau này cô trở về Okhema, hãy nhớ mang chúng đi. Những bộ váy áo này không phải dệt cho cô, nhưng nếu chúng rơi vào tay kẻ xấu xí thì thà để chiến tranh thiêu rụi thành tro còn hơn.
Nói thật, tôi không biết liệu cô có thể nhìn thấy lá thư này không, bốn mươi chín lá thư trước cũng không có hồi âm, lẽ nào cách gửi thư của tôi đã sai?
Tư tế của cô nói với tôi rằng, chỉ cần thả phiến đá xuống vực biển ở Styxia, Á Thần sẽ cảm nhận được. Có lẽ tôi nên noi gương Hoàng Đế, dìm tư tế ấy xuống biển sâu vì tội lừa dối hoàng gia, hiến tế cho cô và đàn cá của cô. Nhưng cô không thích máu của người phàm, sau mỗi lần giết chóc đều phải gột rửa vết bẩn đỏ thẫm trên người. Vậy nên, tôi sẽ tha mạng cho cô ấy.
Nói đến cũng thật xấu hổ, dù lời nguyền đang ăn mòn cảm xúc của tôi, tôi cũng không thể dứt khoát như Hoàng Đế, có thể làm cho những thần dân không thức thời im lặng vĩnh viễn. Bởi vì tôi vẫn cảm nhận được nỗi đau khổ của con người trong tai ương qua những sợi tơ vàng, cảm nhận được sự cay đắng dâng trào trong lòng họ. Nghe vị khách quý đến từ bên ngoài bầu trời nói, lòng trắc ẩn này đã từng khiến tôi trong một kiếp nào đó rơi vào cảnh khốn cùng... Điều này khiến tôi cảm thấy phiền muộn, cũng khiến tôi cảm thấy vui mừng... Dù cho ngàn năm nữa trôi qua, tôi cũng không thể trở thành Hoàng Đế thứ hai, nhưng cũng sẽ không trở thành một bức tượng thần lạnh lẽo.
Giờ đây, quân dân trong thiên hạ đều đang dõi theo tôi, ánh mắt mọi người dõi theo người lãnh đạo còn nồng nhiệt hơn cả khi nhìn Á Thần, nhưng tôi lại khó có được một khoảnh khắc để né tránh sự thiêu đốt ấy. Chỉ khi ở trong bể tắm không người, trước nụ cười của cô giáo tôi, và trong những lá thư gửi cho cô mà không biết liệu cô có đọc hay không, tôi mới có thể trút bỏ bộ áo nặng nề, tận hưởng một chút mát mẻ.
Thực ra, tơ vàng đôi khi cũng nắm bắt được những rung động của vận mệnh, thì thầm với tôi về điểm cuối của con đường định mệnh, và điểm cuối đó đã gần kề. Dù bị trói buộc bởi xiềng xích của Luật Pháp, quyền năng mà Thần Lễ Quan nắm giữ vẫn vượt xa bất kỳ Titan nào. Nửa thế kỷ trôi qua, sức mạnh của hắn tăng lên thì sức mạnh của chúng ta lại yếu đi. Một trận đại chiến sắp đến, một thất bại lớn sắp giáng xuống.
Nhưng tôi không vì thế mà tuyệt vọng, bởi vì vị tư tế Thời Gian đã mang đến lời hứa: Hứa rằng cô ấy và hậu thế có thể gánh vác trọng trách tương lai. Hứa rằng những anh hùng trong trận chiến sinh tử có thể ngăn chặn sự phát triển của tai ương. Hứa rằng Đấng Cứu Thế đã đi xa chắc chắn sẽ trở về, và sau đó sẽ tấu lên khúc khải hoàn chiến thắng cho chúng ta.
Tôi nguyện tin vào lời hứa của cô ấy. Tôi cũng tin, không, là yêu cầu... Tôi muốn cô gánh vác sứ mệnh mới trong tương lai, tham gia vào một hành trình mới. Hy vọng sự tùy hứng của tôi có thể thay thế sắc lệnh của vua, mang đến hướng đi mới cho con cá đang lạc lối.
Chuyện đã đến nước này, tôi vốn không nên tiếc nuối cho số phận nữa, nhưng trong lòng tôi vẫn gợn lên những con sóng không cam chịu...
Nếu trong những năm tháng bình yên và ngắn ngủi đó, có thể cùng cô đi dự tiệc một lần nữa.
Nếu trong thành được cô che chở, có thể học từ cô vài chiêu kiếm một lần nữa.
Nếu vào đêm trước khi xuất chinh, có thể đưa cho cô một lời khuyên.
Nếu trong tương lai, có thể nghe được giọng hát của cô một lần nữa.