Thư viết tay được đựng bên trong bình thủy tinh, giấy viết thư được khâu bằng rơm lúa mì, nét chữ đã bị nước làm nhòe đi đôi chút.
Gửi người sẽ nhặt được bình trôi dạt trong tương lai:
Bây giờ là Tháng Cơ Duyên cuối năm. Mọi người trong làng đều nói, vào ngày cuối cùng của Tháng Cơ Duyên, làm một số việc liên quan đến cơ duyên, có thể sẽ nhận được may mắn bất ngờ. Vì vậy, tôi quyết định viết một bức thư ném xuống biển, xem hướng của dòng nước sẽ đưa nó đi đến đâu: Tôi muốn kể cho bạn nghe về ngôi làng nhỏ của chúng tôi, và cả ước mơ của tôi nữa.
Ngôi làng nhỏ của chúng tôi tên là Aedes Elysiae, bạn đã từng nghe đến nơi này chưa? Tôi có thể nói cho bạn nghe: Ở đây có cánh đồng lúa mì vàng óng, giống như biển lớn. Có những hàng cây cao lớn, lá rơi lả tả. Ở giữa làng còn có thần tượng của Oronyx. Mỗi dịp cuối năm, trong làng đều tổ chức lễ hội Đông Chí. Chúng tôi sẽ đặt đủ loại đồ ăn ngon phía dưới tượng thần như bánh nho nướng, cá hương thảo, sữa dê... Lễ hội năm ngoái, tôi còn lén lấy kẹo mạch nha ăn, không cẩn thận rơi mất một cái răng. Cha mẹ nói, nếu ném răng xuống dưới gốc cây, hoặc là chôn dưới đá, thì chiếc răng mới sẽ mọc nhanh như mầm cây trồi lên khỏi mặt đất vậy. Tôi còn nhớ, tôi tìm mãi tìm mãi, luồn qua đám cỏ rậm rạp phía sau sân nhà, tìm thấy một cái hố thần bí. Tôi ném răng vào trong hố, còn dùng hai tay làm loa, hét lên: "Này... Ra đây...!" Không có gì xảy ra cả. Năm nay đi qua cũng không thấy cái hố đó nữa, thật kỳ lạ.
Tôi nói những chuyện này, bạn sẽ không cảm thấy tôi ấu trĩ chứ? Tôi không giống Cyrene, cô ấy đã có thể chủ trì lễ hội, còn giỏi việc dùng thẻ bài cá thần để bói tương lai. Nghe nói, chúng ta rút được lá bài gì thì tương lai sẽ trở thành người như vậy. Lần trước, tôi rút được lá bài "Đấng Cứu Thế", tất cả mọi người đều "ồ" lên. Mọi người đều thích "Đấng Cứu Thế", nhưng tôi thích làm "lữ khách" hoặc "học giả" hơn. Bởi vì, Đấng Cứu Thế là một người rất vinh dự, phải gánh vác trách nhiệm rất nặng nề. Tôi không lợi hại đến mức đó, nên không thể làm "Đấng Cứu Thế".
Ở Aedes Elysiae rất ít có người đi xa, chúng tôi rất ít khi nghe nói về bên ngoài. Tôi chỉ biết bên ngoài có đủ loại thành bang, và có rất nhiều đại anh hùng. Điều không hay là lúc nào họ cũng chiến tranh. Tôi không thích chiến tranh. Nếu thế giới giống như ngôi làng nhỏ của chúng tôi, mọi người đều quen biết nhau, cùng nhau gặt lúa, chăn cừu, thì cần gì đến Đấng Cứu Thế chứ?
Nhưng mà, cô Pythias và chú Galba đều nói, một ngày nào đó, khi tôi lớn hơn một chút, nên đi ra thế giới bên ngoài xem thử. Nếu vậy, nơi mà tôi muốn đến nhất là Thành Kemnos uy nghiêm, tôi muốn tìm thợ trưởng lợi hại nhất ở đó, rèn cho tôi một thanh kiếm. Có thanh kiếm này, tôi muốn bảo vệ ngôi làng nhỏ bé của chúng tôi. Tôi không muốn đi đánh trận. Bây giờ tôi vẫn chưa có thanh kiếm của riêng mình, chỉ có gậy gỗ và cuốc thôi.
À, đúng rồi! Tôi còn hy vọng, đến lúc đó, thế giới bên ngoài đã không còn cần Đấng Cứu Thế nữa. Tôi nghĩ, đó là điều tuyệt vời nhất.
Đây là quê hương của tôi, là giấc mơ của tôi. Người nhặt được chiếc bình này, quê hương và giấc mơ của bạn như thế nào? Cũng có thể giống như tôi, viết lại rồi ném xuống biển, để cơ duyên đưa chiếc bình này đến nơi tiếp theo.
Ây da! Hình như đây là bài văn viết trong lớp của cô Pythias, còn có khá nhiều lỗi chính tả. Mong người nhặt được không phải là cô ấy, nếu không tôi sẽ bị trừ điểm và ở lại lớp mất thôi.