Lời Thì Thầm Của Con Dê Gánh Tội Vàng
Những âm vang cổ xưa ngôn ngữ của Titan đã được một học giả ẩn danh dịch và chỉnh sửa, độ chính xác chưa biết, có thể chứa nhiều yếu tố chỉnh sửa mang tính nghệ thuật. Thu thập từ một hệ thống gọi là "Con Dê Gánh Tội Vàng".

(1)

1
Buộc chặt những cành hồi hương đã phơi khô, rồi để chúng thấm hút đầy dầu ô liu... Như vậy là đã có một ngọn đuốc tiện dụng.
Mọc lên, tàn lụi, rồi lại nảy mầm... Chúng vốn dĩ chẳng liên quan gì đến thế giới văn minh, vậy mà lại bị con người đặt cho những cái tên ngông cuồng, rồi đem thiêu đốt thành tro tàn.
Giống như tấm bia đá tưởng niệm Thần LinhTitan giữa những bụi cỏ dại kia.
Thế giới luôn cần có một con cừu non gánh tội thay, người lữ hành nghĩ vậy:
Lửa và ánh sáng chính là hóa thân của tội lỗi.

2
Ngọn lửa le lói. Ánh sáng của nó tựa như mái tóc dài của người thiếu nữ, óng ả như lụa, nhưng lại được định sẵn sẽ bị bóng tốiThời Gian vô tận nuốt chửng.
Mọi người thường nói, ánh sáng và bóng tối là hai thể đối lập - như thể họ là một cặp chị em sinh đôi vậy.
Nhưng bản chất của họ hoàn toàn khác biệt: Bóng tối là thời không vô tận, vụng về thô kệch. Ánh sáng là một sinh mệnh hữu hạn, tỏa sáng ngắn ngủi.
Những đám mây đen vô danh luôn lảng vảng ở góc cánh đồng cỏ. Những con cừu thông minh sẽ tự an ủi mình như thế này:
"Dù sao thì mình không biết gì về dao mổ."

3
Bầu trời đã vượt qua đại dương, cơn bão khuấy động sóng dữ đập vào bờ.
Những tảng đá trắng vỡ vụn chất đống trên rạn san hô đen, tựa như địa y mọc trên muối: Đó là dấu vết của những con sóng bị chia cắt.
Người Lữ HànhTội Nhân dẫn theo con cừu của nó vượt qua sóng gió và tiến lên. Những con sóng ấy trắng hơn và trẻ trung hơn cả lông cừu...
Cũng gần với sự tĩnh lặng vĩnh hằng.

4
Nhặt một chiếc lông vũ là có thể tưởng tượng ra tiếng hót của chim. Cho nên một chiếc lông vũ chính là một con chim đang ca hát.
Nhặt được một mảnh sứ là có thể tưởng tượng ra hình dáng của một chiếc bình gốm. Cho nên một mảnh sứ chính là một chiếc bình gốm, vẫn có thể chứa đầy cam lộ.
Gặp một người lữ khách là có thể tưởng tượng ra quê hương của họ. Cho nên một người lữ khách chính là quê hương của họ, nơi có thể chạm vào ánh cầu vồng, trò chuyện trên đồng cỏ.
Thần linh muốn nhìn thấy thế giới: Vì vậy mới có bóng tốiánh sáng.