Bình Luận Nghệ Thuật Của Louis.
Louis sáng tác một loạt tập san, là những bình luận nghệ thuật mà anh sáng tác riêng cho tác phẩm của họa sĩ Charlotte.

"Đêm Ngân Hà Lộng Lẫy": Khởi Đầu Của Giấc Mộng Và Tự Do

01. "Đêm Ngân Hà Lộng Lẫy": Khởi Đầu Của Giấc Mộng Và Tự Do

Tác giả: Louis Rice

Là chương mở đầu của loạt bài bình luận này, tác phẩm được tác giả lựa chọn là: "Đêm Ngân Hà Lộng Lẫy".

Đây là tác phẩm tiêu biểu đầu tiên của họa sĩ nổi tiếng Charlotte, đồng thời cũng là nguồn gốc tựa đề của loạt bài này.

Cũng như những tác phẩm đầu tiên khác của họa sĩ, bức tranh này cho đến nay vẫn chưa nhận được sự đánh giá và khen ngợi xứng đáng vì nó chưa thể hiện được phong cách mơ màng, khó hiểu độc đáo của mình. Thật sự lấy làm tiếc vì điều này.

Đầu tiên, chúng ta hãy nhìn vào chính bức tranh: Dưới bầu trời đầy sao rộng lớn và sáng ngời, ngọn hải đăng màu đen tượng trưng cho nền văn minh và trật tự của loài người thật mỏng manh và nhỏ bé... Giống như một con thuyền nhỏ lạc vào đại dương vô tận, chỉ cần một cơn bão hay một con sóng lớn là có thể xóa sạch hoàn toàn mọi dấu vết về sự tồn tại của nó.

Bức tranh này được tạo nên từ những đường nét vô cùng cường điệu, chảy mãi không ngừng như một cơn lốc. Những đường nét này giống như những cơn sóng cuồng nộ nuốt chửng vạn vật, xoay tròn, khuấy động, hỗn loạn, tạo thành tất cả và tách rời tất cả.

Chỉ xét về mặt kỹ thuật, thì nét vẽ của họa sĩ lúc này còn chưa được thành thục, màu sắc còn hơi non nớt; so với phong cách mộng ảo thời kỳ sau, phong cách vẽ tranh lúc ấy rõ ràng là quá "bảo thủ và tả thực". Tuy nhiên, từ bức tranh này, không khó để chúng ta có thể hình dung được những suy tư của họa sĩ về "con người" và "thế giới".

"Khi chúng ta nhìn lên bầu trời đầy sao, chúng ta đang nhìn thấy gì?"

Mỗi khi nhìn vào vũ trụ rộng lớn và sâu thẳm, chúng ta không tránh khỏi phải đối mặt với sự nhỏ bé của chính mình. Con người... hay nói xa hơn là sự kết tinh các nền văn minh của toàn bộ sự sống thông minh... cuối cùng chỉ là ngọn nến mong manh trước bản chất vĩ đại khó lường của tự nhiên.

Tuy nhiên, trong bức tranh này, mọi hiện tượng trên thế giới - dù là bầu trời đầy sao bất tử, vũ trụ vô biên, ngọn hải đăng nhỏ bé tượng trưng cho nền văn minh nhân loại, hay vệt trời đêm do ngọn lửa hải đăng chiếu sáng - về cơ bản chỉ là những đường xoắn ốc được tô vẽ một cách ngẫu nhiên bởi quy luật Số Ảo.

Chúng ta cùng nguồn gốc với trời đất, không khác gì bụi đất. Mọi thứ trên đời suy cho cùng đều vô nghĩa.

Vậy dưới giọng điệu lạnh lùng và trống rỗng này, họa sĩ đã đưa ra câu trả lời gì cho chúng ta?

Hãy nhìn bầu trời đêm xanh thẳm điểm xuyết sắc tím thần bí kia, những vì sao tỏa ra ánh sáng vàng trắng dịu nhẹ. Những vầng sáng này hòa quyện với ngọn lửa của ngọn hải đăng, để ta cảm nhận được niềm vui rạo rực khi thời gian trôi qua và cảm nhận được hơi ấm trỗi dậy trong màn đêm vô tận.

Nhờ những màu sắc này, những đường nét lộn xộn đó không còn bởi vì trung thành với thiên nhiên mà trông lạnh lùng, vô cảm nữa. Chúng vẫn chảy, vòng đi vòng lại không bao giờ ngừng nghỉ, nhưng lại phát ra vầng sáng êm dịu bởi chúng đã nhiễm nhiệt độ của linh hồn con người, mang lại chút sức sống cho bầu trời đêm bao la tĩnh lặng.

Dù hiện thực chỉ là một giấc mơ, dù vũ trụ không được tạo ra cho con người, chúng ta vẫn cần theo đuổi khoảng trời của riêng mình... dù là trong tranh hay trong giấc mơ.