Ngôn Ngữ Nhân Gian Đáng Ghét
Tập tiểu thuyết ma quái do Xiyan tiên sinh sáng tác.

Lời Mở Đầu

Tại hạ sống bằng nghề kể chuyện đã được ba trăm năm, nhưng hầu như chưa hề viết sách bao giờ. Tuy có từng viết sách giới thiệu về Khúc Nghệ thay cho người khác, cũng từng viết lời mở đầu cho những tác giả trẻ tuổi... Nhưng câu chuyện được viết ra rồi được đưa đi in, thì lại chẳng có một quyển nào.

Nghĩ lại là vì tôi không tin tưởng vào văn tự. Ngôn ngữ là con bướm đã tồn tại từ hàng triệu năm trước sau khi con người được sinh ra, còn văn tự là tiêu bản khô héo của ngôn ngữ, nhìn thoáng qua thì cũng đẹp đấy, nhưng nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy đó chẳng qua là một thi thể mà thôi. Tôi chẳng muốn sát hại ngôn ngữ sống động của mình chút nào, nên cũng mãi không nhẫn tâm hạ bút.

Cho nên giờ đây tôi cho xuất bản quyển sách này, không phải chỉ đơn giản với mục đích ghi lại câu chuyện, mà vì một mối nhân duyên kỳ diệu.

Còn nhớ hôm đó như thường lệ tôi kể chuyện tại Bất Dạ Hầu, hình như kể về một chương trong "Tam Kiếp Diễn Nghĩa". Cụ thể chương nào thì tôi cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ nhớ khi mình vừa nói xong câu "Xin hãy lắng nghe hạ hồi phân giải", thì có một người Dân Ngoại Giới đứng dậy, vỗ tay hết mình.

Dân Ngoại Giới đó là một cô gái, đội một chiếc mũ rộng vành, vành mũ được đè xuống rất thấp, tôi không nhìn được nửa phần trên của gương mặt cô ấy, chỉ nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên khóe môi của cô. Những thính giả khác đều giật mình trước hành động bất ngờ đó, lũ lượt quay lại nhìn cô, cô ấy cũng chẳng bận tâm, mà đi thẳng đến trước mặt tôi: "Xiyan tiên sinh, tôi vẫn luôn rất thích tác phẩm của ngài."

Tôi không biết cô ấy có mục đích gì, bèn đáp lại một cách đầy cảnh giác: "Hình như đây là lần đầu cô đến nghe tại hạ bình thư."

"Đúng vậy, đúng vậy." Cô gái cúi đầu buồn bã, "Sao mãi đến hôm nay tôi mới đến nghe ngài bình thư lần đầu chứ? Nếu không phải được đồng đội nhắc nhở, thì e là tôi đã để tài năng của ngài bị lu mờ rồi... Xin hãy nhận quà tạ lễ của tôi."

Tôi còn chưa kịp cảm ơn lời khen ngợi có chút kỳ lạ của cô ấy, thì cô ấy đã đưa tay phải lên. Lúc này tôi mới phát hiện, trên tay cô là một chiếc lồng chim được phủ lớp vải trắng.

"Ngài có tài năng biến "lịch sử" thành "truyền kỳ"," cô ấy không để tôi có cơ hội từ chối, đã đặt lồng chim lên chiếc bàn ngay trước mặt tôi, "Nếu cộng thêm sức mạnh của con vẹt này, thì nhất định sẽ như hổ thêm cánh."

Nói rồi cô ấy quay lưng đi mất, tôi thử gọi cô ấy dừng bước: "Tiểu thư, món quà này quý giá quá... Tại hạ thật sự không có công không dám nhận thưởng..."

"Không, ngài đã làm rất nhiều rồi." Cô dừng bước, xoay người lại, để lộ ra đôi mắt màu pha lê dưới vành nón, "Câu chuyện của ngài đã tô thêm sắc màu cho lịch sử khô khan cũ kỹ này."

...

Tôi đã mất hơn mười mấy ngày mới tìm hiểu rõ được tập tính thói quen của con vẹt này, trong thời gian đó có mấy lần suýt nữa làm chết nó, xém chút đã làm lãng phí ý tốt của vị tiểu thư đó.

Con vẹt này hình như chỉ gần gũi với tôi. Nhìn thấy người nào khác ngoài tôi, là nó sẽ vào trạng thái căng thẳng, cứng đơ như một con chim chết. Tôi đành dùng vải che chiếc lồng lại, để tránh nó bị người khác dọa chết khiếp. Nhưng tôi cũng không thể không đưa nó ra ngoài. Để nó một mình trong nhà lâu quá, thì nó cũng không chịu nổi. Sợ hãi, căng thẳng, cứng đơ, cứ thế hình thành một chuỗi phản ứng.

Cho nên tôi đành phải mang theo chiếc lồng được phủ vải trắng này, xuất hiện ở mọi nơi cần tôi xuất hiện, như Bất Dạ Hầu, Gia Vị Thượng Đẳng, chợ rau... Ngay cả khi bàn chuyện làm ăn với nhân vật lớn của Bánh Gạo Ngâm, tôi cũng buộc phải đưa nó theo, cứ như đang thực hiện một nghệ thuật hành vi gì đó vậy.

Chính vào lúc tôi gần như sắp tin rằng vị tiểu thư đó muốn dùng nó để giày vò tôi, thì cuối cùng nó cũng để lộ ra một mặt khác với bình thường.

Đầu tiên tôi phát hiện, con vẹt này có trí nhớ rất tốt. Những bình thư mà tôi kể đó, chỉ cần nó đã nghe qua, là có thể học thuộc. Nhưng điều này cũng không có gì đặc biệt, như ngày nay các loài thú biết nói đã không còn nhiều nữa, nhưng tôi sống nhiều năm như thế rồi, thì cũng đã thấy qua không ít. Huống hồ chi nó là vẹt, học tiếng người cho dù có học nhanh thế nào cũng không nằm ngoài phạm trù "bản năng" của nó.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi phát hiện, không phải lúc nào nó cũng đọc lại bình thư của tôi "không sai một chữ". Ban đầu, nó hầu như là "đọc thuộc lòng", không lâu sau đó, nó bắt đầu "thuật lại", rồi sau đó nữa, một số tình tiết trong đó cũng bị nó tự ý sửa đổi luôn. Tôi phải thừa nhận, những điểm nó sửa chữa rất đúng đắn, làm cho câu chuyện càng dễ thuyết phục người khác hơn.

Rồi qua một thời gian nữa, tôi bắt đầu nghe nó kể một số câu chuyện tôi chưa từng kể qua. Một số trong đó e là nó đã nghe được khi cùng tôi ra phố, có một số thì không biết từ đâu ra, cả tôi cũng chưa từng nghe qua.

Xem đến đây, các độc giả e rằng sẽ cảm thấy, con vẹt này có trí tuệ thật siêu phàm. Nhưng trên thực tế, tôi không hề thấy nó có bất cứ điểm nào đủ để viết thành câu chuyện.

Nó không chịu bay, cũng không chịu hót, tâm trạng tốt thì cứ liến thoắng kể chuyện, tâm trạng không tốt thì trốn trong lồng hậm hực. Có lần khi ở trong nhà, nó nhảy lên bàn của tôi, rồi lại như một con ngỗng mập lắc lư bước đến cạnh tay tôi, nhảy tới nhảy lui. Tôi dùng tay nâng con chim ú này lên, đang cảm thấy nó dễ thương, thì nó đã để lại một bãi phân chim trong lòng bàn tay tôi, rồi lại nhảy đi mất.

Một sinh linh đơn thuần như vậy, hoàn toàn không thể nào hiểu được tình tiết câu chuyện phức tạp.

Tôi đoán, hành vi của nó từ đầu chí cuối đều không vượt khỏi "bản năng" của vẹt. Chúng ta đều biết rõ, lũ vẹt hoàn toàn không biết những lời nói của con người mà chính chúng thốt ra có ý nghĩa gì. Chỉ là qua hàng vạn năm tiến hóa, đã làm cho khả năng bắt chước tiếng người của chúng đã càng thêm tiến bộ, cuối cùng có thể tự mình kể chuyện.

Nhưng, ve sầu trên lá khô có biết hình thái mô phỏng của mình giống y như một cành cây khô hay không? Tôi đoán, con vẹt này của tôi cũng không biết câu chuyện mà nó kể rốt cuộc có ý nghĩa gì... Thậm chí chưa chắc biết rằng mình đang kể chuyện.

Sau khi đắn đo, tôi quyết định viết lại câu chuyện mà nó kể cho tôi nghe, rồi đem kể lại cho người khác.

Tôi mất mấy tháng để nghe nó kể chuyện, rồi viết lại không sót chữ nào những mẩu chuyện thú vị nhất. Sau khi hoàn thành công tác ghi chép, tôi cầm bản thảo hỏi nó: "Ngươi thấy sách này nên đặt tên là gì đây?"

Nó đạp lên bản thảo, nhìn tôi một cách đầy khó hiểu. Sau đó nó rỉa rỉa lông cổ, rồi nhàn nhã hát lên:

"Bộ lông đẹp tựa như phượng hoàng, chiếc mỏ ngân nga khúc trời cao. Thu mình xếp bút tuyệt không hót, tự xưng chán ghét lời nhân gian."