Ghi Chép Rời Rạc Về Giấc Mơ Của Mặt Đất
Một bản ghi chép về giấc mộng dài, những lời thì thầm vụn vỡ kể về sự cộng hưởng mà Ngọn Lửa "Mặt Đất" gây ra trong sâu thẳm ý thức của Dan Heng.

Ghi Chép Rời Rạc Về Giấc Mơ Của Mặt Đất

Sau khi tiếp nhận Ngọn Lửa của "Mặt Đất", đôi khi tôi chìm vào những giấc mộng dài đằng đẵng.

Tôi đoán đây có thể là kết quả của sự cộng hưởng giữa Ngọn Lửa của "Mặt Đất" với tôi. Giấc mơ thường được tạo thành từ những trải nghiệm giác quan rời rạc, phi logic, rất khó chuyển thành ký ức dài hạn, tôi chỉ có thể ghi lại những mảnh vỡ của những điều tôi thấy và nghe trong đó, thiếu logic và cũng không chính xác.

Cây Đại Thụ khổng lồ che kín bầu trời chiếm trọn tầm nhìn của tôi, từng chiếc lá rơi hóa thành sự sống, ngàn vạn sinh linh chạy đến vây quanh tôi tầng tầng lớp lớp. Những con chim đậu trên vai tôi, những con Chimera nô đùa bên chân tôi... tất cả đều quấn quýt lấy tôi. Tôi giống như một con Thú Đại Địa chậm rãi, canh giữ Cây Đại Thụ này. Thế nhưng, Cây Đại Thụ lại nói với tôi rằng: Ta sắp chết rồi. Tôi cũng cảm nhận được, Cây Đại Thụ này thực sự sắp chết.

"Sau khi ta chết, xin hãy chôn cất ta. Làm thế nào để chôn cất một cái cây ư, hãy giao ta cho những người thợ mộc ở làng bên kia. Rồi để họ dùng thân thể của ta đóng thành một con thuyền lớn. Sau đó hãy đưa những đứa trẻ này lên thuyền, rời khỏi vùng đất này."

Tôi im lặng gật đầu. Cây Đại Thụ lại một lần nữa cao giọng nói:

"Mặt trời sẽ mọc rồi lại lặn... Hãy bảo vệ ta như thế một trăm năm nhé."

"Một trăm năm, xin hãy tiếp tục lênh đênh trên con thuyền gỗ này và đợi ta. Ta nhất định sẽ quay về thăm ngươi."

Cây Đại Thụ không còn rụng một chiếc lá nào nữa, cũng không đổ sập dữ dội, tuy nhiên, như thể có điều gì đó đột nhiên tan rã vậy, cây khổng lồ đã chết. Và tôi đã đến ngôi làng đó, sau khi nghe xong lời giải thích của tôi, những người thợ bắt đầu đóng một con thuyền lớn từ cây đại thụ ấy. Con thuyền gỗ nhanh chóng mục nát theo thời gian, những tấm ván mới thay thế thân thuyền đã mục... Cứ như vậy, cuối cùng con thuyền đã được hạ thủy.

Tôi mời tất cả sinh linh cùng lên thuyền, chầm chậm dong buồm, tôi nghĩ từ giờ phải đợi một trăm năm nữa. Như cây đại thụ đã nói, mặt trời mọc từ phía đông, rồi lại lặn ở phía tây, đỏ rực và tĩnh lặng chìm xuống. Đây là mặt trời đầu tiên. Chẳng bao lâu sau, mặt trời lại mọc rồi lặn, tôi lại đếm thầm trong lòng, đây là vòng thứ hai... cho đến khi tôi không còn nhớ nổi đã thấy bao nhiêu vòng.

Khi tỉnh lại, con thuyền gỗ đang lướt giữa bầu trời sao. Từ xa xa, tôi thoáng thấy một ngôi sao bình minh lấp lánh trong sâu thẳm ngân hà.

Vào lúc này, tôi mới chợt nhận ra: "Trăm năm đã đến."

Đây chỉ là giấc mơ của một đêm nào đó, tôi từng nghe người ta nói, thần thoại là giấc mơ của muôn người, còn giấc mơ là thần thoại của mỗi cá nhân. Giấc mơ như thế này rốt cuộc muốn nói lên điều gì, tôi không rõ, có lẽ chỉ là một hình chiếu của những ước nguyện nào đó mà thôi.