Nhật ký của một người hành hương, một số chữ đã bị nước biển làm lem, không thể đọc được nội dung.
Nhật Ký Người Hành Hương
[Trang 1] Đêm nay là đêm trăng tròn.
Khi tôi đang đứng trên ban công nhà tắm cầu nguyện với Phagousa, một âm thanh kỳ lạ vọng lên từ mặt biển. Không phải tiếng sóng thầm thì, cũng không phải tiếng ồn ào của lễ hội, mà là một giai điệu sâu lắng, xa xăm, như thể vọng lên từ đáy biển sâu. Các tư tế nói đó chỉ là tiếng gió thì thầm, nhưng tôi biết, đó là Phagousa đang gọi tôi.
Ngày mai tôi sẽ đến Biển Cả Rền Vang, nơi gần hơn với nguồn gốc của tiếng nhạc.
[Trang 2] Đã hai ngày kể từ khi đến Styxia. Vào ban đêm, khi mọi người đang chìm đắm trong men say vui vẻ, tôi một mình đến bên bờ biển. Tiếng nhạc nghe rõ ràng hơn cả ở Okhema, như một bài thơ buồn bã, kể về lịch sử bị lãng quên và những lời hứa dang dở.
Tôi đã hỏi thăm những ngư dân địa phương, họ nói rằng dưới đáy biển quả thật có một thần điện cổ xưa, nhưng không ai có thể đến được nơi đó. Ngoại trừ những tín đồ thành kính của Phagousa, còn bất kỳ ai nghe thấy âm nhạc vọng lên từ đáy biển đều sẽ phát điên, nhảy xuống biển và không bao giờ trở lại. Họ cảnh báo tôi đừng theo đuổi âm thanh đó.
Nhưng họ không hiểu rằng, tiếng nhạc ấy không mang đến cho tôi sự điên loạn, mà là sự khai sáng.
[Trang 5] Hôm nay tôi đã đến thăm thần điện. Dường như Đại Tư Tế đã nhìn thấu ý định của tôi, đã trao cho tôi một chai rượu đặc biệt, nói rằng nó có thể giúp người ta thở được dưới nước. Vị tư tế bảo tôi rằng, nếu tôi nhất quyết đi xuống đáy biển, thì phải hiểu rằng đó là con đường không thể quay đầu.
"Tiếng hát của Phagousa đang triệu hồi những tín đồ có linh tính nhất," vị tư tế nói với đám đông, "và tại nơi đó, ngươi sẽ chứng kiến sự vĩnh hằng."
Tôi đã sẵn sàng. Tôi sẽ mang theo cuốn sổ tay này, ghi chép lại những điều tôi chứng kiến, cho đến điểm cuối của hành trình.
Khoan đã, dưới biển thì sổ tay có thở được không? Không đúng... nó có chống nước không? Quên hỏi mất rồi, ngày mai về hỏi tư tế vậy.
[Trang 8] Tôi uống bình rượu ngon đó, còn những trang ghi chép đã được ngâm trong đó, có được đặc tính không thấm nước biển. Vị của rượu hơi lạ, sau khi uống vào tôi cảm thấy đau nhói ở dạ dày, rồi sau đó là một cảm giác dễ chịu kỳ lạ.
Tôi nhảy xuống nước và ngạc nhiên khi phát hiện mình có thể thở như cá vậy.
Thế giới dưới đáy biển còn rực rỡ hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Những sinh vật biển với hình dạng kỳ lạ bơi lượn quanh tôi, chúng không hề bận tâm đến sự hiện diện của tôi, như thể tôi là một phần của chúng vậy. Ánh sáng dưới nước tạo nên những hoa văn kỳ ảo, như những chỉ dẫn vô hình, và âm nhạc ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Tôi bắt đầu lặn xuống, tiến về phía nguồn phát ra âm nhạc.
[Trang 15] Tôi đã mất đi khả năng cảm nhận thời gian. Không chắc là giờ nào, thậm chí không biết là ngày nào nữa. Dưới nước, sự thay đổi của ánh sáng và bóng tối hoàn toàn khác với trên mặt đất.
Tôi đã tìm thấy lối vào - một cổng vòm khổng lồ dưới nước, xung quanh được chạm khắc hình ảnh của Phagousa và thân quyến của ngài. Bên trong cổng vòm là một hành lang dài dẫn xuống sâu hơn nữa. Trên tường hành lang khắc đầy phù văn và bích họa, kể lại câu chuyện của những Siren. Tôi đã thấy cảnh Helektra nhảy vào chiếc cốc thần thánh, thấy hình ảnh nước mắt của Phagousa hòa quyện cùng Thủy Triều Đen.
Âm nhạc giờ đây thật rõ ràng, dẫn lối tôi tiến bước.
[Trang 20] Tôi cảm thấy như đã trôi qua rất lâu, rất lâu, như thể có nước biển chảy từ tai vào đầu, tôi thử nghiêng tai để nước chảy ra... nhưng có gì đó không đúng lắm, ở đây toàn là nước biển, vậy làm sao tôi có thể làm sạch tai đây?
Tôi không còn nhớ đã trôi qua bao lâu rồi, tôi cứ bơi mãi, bơi mãi... Xuyên qua vô số hành lang, cuối cùng tôi cũng đến được một đại sảnh vòm đồ sộ. Cảnh tượng trong đại sảnh thật khó tin: những dòng nước đông cứng giữa không trung, tạo thành những đường cong tuyệt mỹ; những chiếc đèn chùm khổng lồ được tạo thành từ vỏ sò và san hô tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ; trên những dãy ghế hình vòng tròn đầy nghẹt khán giả - có người, có Siren, thậm chí có cả những sinh vật mà tôi không thể nhận ra, nhưng tất cả họ đều bất động như những pho tượng.
Trên sân khấu tròn ở giữa đại sảnh, có những màn nước, tôi không nhìn rõ, nhưng mơ hồ thấy được bóng dáng của một người phụ nữ. Tôi không nhìn rõ, thật sự không nhìn rõ... Cô ấy đang cầm violin sao? Hay đang ngồi trên ghế? Tôi không chắc... Tôi chỉ biết rằng cô ấy đang chơi giai điệu buồn thương mà tôi vẫn luôn lắng nghe. Tôi đứng ở lối vào, không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
[Trang ??] Tôi ở lại để chứng kiến, bởi vì bản nhạc vẫn chưa kết thúc.
Âm nhạc chứa đựng những ký ức vô tận. Theo giai điệu trôi chảy, tôi thấy được những hình ảnh cổ xưa: Siren ký kết khế ước với Phagousa; cuộc xâm lược đầu tiên của Thủy Triều Đen; Helektra nhảy vào chiếc cốc thần thánh; sự phản bội và hủy diệt của vương quốc dưới đáy biển...
Đây không chỉ đơn thuần là âm nhạc, mà còn là một khoảng thời gian bị đóng băng, một đoạn lịch sử bị từ chối và quên lãng.
Tôi ngồi xuống một chỗ trống ở hàng phía trước. Kỳ lạ thay, tôi nhận ra bản thân mình cũng bắt đầu đông cứng lại, trở thành một phần của khung cảnh vĩnh hằng này. Chân tay tôi dần trở nên cứng đờ, nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo.
Tôi hiểu rồi...
Tất cả khán giả đều giống như tôi, những người hành hương bị âm nhạc thu hút, chúng tôi đã trở thành những nhân chứng của lịch sử, đông cứng trong vĩnh hằng. Tôi không hối tiếc. Ở nơi đây, thời gian đã mất đi ý nghĩa, nỗi đau và niềm vui đều bị hòa tan thành sự tĩnh lặng vĩnh cửu. Tôi sẽ mãi lắng nghe giai điệu cuối cùng này, chờ đợi người bảo vệ thật sự có thể phá vỡ vòng lặp.
Đây có lẽ là bản ghi chép cuối cùng của tôi. Nếu ai đó tìm thấy cuốn nhật ký này, xin hãy biết rằng dưới đáy biển sâu, có một nghệ sĩ vĩnh hằng và khán giả của cô ấy, đang chờ đợi lời tiên tri thành hiện thực, chờ đợi lời hứa không bao giờ thành hiện thực.
Hỡi Phagousa, liệu có ai đó có thể nghe thấy lời cầu nguyện của chúng tôi? Liệu có ai đó có thể mang đến cho tôi sự giải thoát? Hay chúng tôi đã bị định mệnh buộc phải chờ đợi mãi mãi trong thời gian đứng yên này?
(Những trang còn lại của nhật ký đã bị ướt đẫm nước biển, nhưng có thể nhận ra một dòng chữ ở trang cuối cùng)
Tôi thấy ánh sáng từ xa, đó là bình minh hay chỉ là ảo giác?