Bức thư viết tay của một vị tư tế bỏ trốn luôn mang theo bên người, bản gốc không rõ tung tích, đây chỉ là bản sao được Điện Cây ghi chép lại.
Ký Sự Ngày Và Đêm
...
Năm thứ bảy trở thành tư tế, cuối cùng tôi cũng đến ████, tham gia nghi thức cúng tế. Nhưng chính cơ hội này khiến tôi bắt đầu dao động về bản chất của Aquila.
Tộc Ánh Sáng chúng tôi luôn tin rằng Aquila yêu thương dân chúng. Dù sao trong tất cả các thân quyến Bầu Trời, chỉ chúng tôi mới được có ánh mặt trời cháy rực nhất. Chúng tôi coi đây là sự ưu ái của Titan, thậm chí vì thế mà xem thường những thân quyến khác. Nhưng khi tôi vào sâu trong bức tranh, tận mắt nhìn thấy cách Titan hành sự, tất cả đều thay đổi.
Chính giữa bích họa có một tấm gương khổng lồ phản chiếu hàng trăm con mắt của Aquila đang nhìn chăm chú vào mặt đất. Vào ngày hôm đó, tôi thấy một nhóm tín đồ thành kính đang cầu nguyện, xin Aquila phù hộ cho mùa màng bội thu. Nhưng Titan không chút phản ứng, ánh mắt của ngài luôn nhìn chằm chằm vào Thủy Triều Đen đang dần ập đến từ phía xa. Khi sương đen kéo đến gần, Aquila không tự chủ được mà chuyển ánh mắt lên trên cao, như thể đang tránh thứ gì đó đáng sợ.
Hình ảnh này khiến tôi chợt hiểu ra rất nhiều điều. Aquila không phải vì yêu thích mới ưu ái những người dân Tộc Ánh Sáng ở nơi cao như chúng tôi, ngài chỉ là đang trốn tránh Thủy Triều Đen đang dần lan rộng trên mặt đất. Chúng tôi đã hiểu lầm sự sợ hãi của Titan là sự ưu ái, tự hào về điều đó. Quan trọng hơn là, ngài không bao giờ quan tâm đến lời cầu nguyện của những tín đồ, những lời cầu nguyện thành kính trong mắt ngài chẳng qua chỉ là những vũ điệu của lũ kiến.
Tôi bắt đầu để ý đến nhiều chi tiết hơn. Mỗi khi có thành bang sụp đổ, Aquila sẽ hơi co lại con ngươi, nhưng đó không phải là bi thương, mà là để đánh giá tốc độ lan rộng của Thủy Triều Đen. Ngài ở trên mây cao, luôn lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh. Ngay cả ánh sáng mà ngài tạo ra, cũng chỉ để chiếu sáng tầm nhìn của chính mình, để có thể quan sát được động thái của Thủy Triều Đen một cách rõ ràng hơn.
Vào một đêm nọ, tôi lại đứng trước bích họa. Những tín đồ thành kính đang ca ngợi mặt trời và ánh sáng, ca ngợi sự nhân từ của Titan. Nhưng tôi thấy ánh mắt Aquila lóe lên một tia khinh miệt. Ngài ghét những sinh linh yếu đuối này, cũng như ghét bóng tối khiến ngài sợ hãi. Trong bầu trời của ngài, không hề có tình thương, cũng không có chân lý, chỉ là một dạng nghịch lý vĩnh hằng. Ngài vừa là chúa tể của ánh sáng, vừa là kẻ chạy trốn nhút nhát nhất.
Điều mỉa mai nhất là khi tôi viết những lời này, vẫn có thể cảm nhận được sự dõi theo của Aquila. Nhưng tôi biết ngài sẽ không trừng phạt vì sự chế nhạo của tôi. Trong mắt ngài, sự phản bội của tôi hay sự sùng kính của tín đồ không hề quan trọng. Có lẽ chính sự thờ ơ này mới là thần tính chân thực nhất.
"Tái bút: Bản thảo được phát hiện trong góc ██████, nghi ngờ được viết bởi ████. Sau khi điều tra, tác giả rất có thể là đại tư tế ████ đã chạy trốn. Trong thư viện tại Điện Cây Giác Ngộ có một bản sao, bản gốc chưa rõ tung tích."