Quyển sách được phát hiện trong Viện Hữu Nghị của Điện Cây, được phân theo thể loại nào thì... chắc là văn học thanh xuân?
Giáo Sư Của Tôi Không Thể Nào E Thẹn Như Vậy
"Xin lỗi, tôi đến muộn rồi!" Tôi dựa vào sức mạnh của Hoa Tri Thức để vượt qua dây leo, chạy thẳng đến phía trước lớp học, bất an kéo cánh cửa lớn ra thì đúng lúc đối diện với người đã hẹn. Vị giáo sư vừa tròn ba mươi tuổi tựa vào chiếc bảng giảng dạy trên tường, đứng một cách thoải mái, dưới ánh sáng mờ ảo của đêm dài, bộ áo học giả lấp lánh ánh sáng, tỏa ra bầu không khí gần như thần thánh.
"Hửm? Buổi học đầu tiên đã chọn đến muộn. Có vẻ như có người muốn gặp Thanatos rồi nhỉ..." Nói cách khác, đây là lần đầu tiên chúng tôi có buổi học một kèm một. Và tôi đã làm nó hỏng bét ngay màn mở đầu, ngay cả Cerces cũng cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy cảnh này. May mà tôi đã nghĩ ra cách khắc phục.
"Xin lỗi giáo sư, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì để bù đắp!" "Bất cứ điều gì?" "À... Xin, xin hãy nương tay..." Nghe đến đây, nụ cười quyến rũ hiện lên trên khuôn mặt của giáo sư.
"Vậy tôi muốn anh dạy tôi." "Khoan đã, giáo sư?!" "Tôi hy vọng, anh có thể tách từng kiến thức trong bài luận văn này ra, từng câu từng chữ, từ từ giảng giải cho tôi nghe." Tuy ở đây không có gương, nhưng tôi đoán, mặt tôi đã đỏ bừng vì đòn tấn công bất ngờ này.
"Ối, giáo sư... tôi vẫn chỉ là thực tập sinh, bây giờ làm việc này liệu có hơi sớm quá không?" "Ừm... tôi phải khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để giảng! Anh định để tôi chuẩn bị bài học vô ích sao? Anh đúng là đồ ngốc!" "Ít nhất, ít nhất thì cũng phải đợi đến sau giờ học!" "...Nếu anh đã nói như thế thì được thôi. Đừng quên, tôi vẫn chưa tha thứ cho anh đó... Hôm nay chúng ta học một cái gì đi nhỉ?" "Hay là xem thử một kỳ tạp chí học thuật? Gần đây hình như mới xuất bản nghiên cứu về quy luật của các số tự nhiên" "Nghe cũng ổn đấy, nhanh nào, xem thử nào"
Báo cáo nghiên cứu đó rất có giá trị, nhưng tôi lại không thể hiểu được luận điểm của nó, vì tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt sắc bén của giáo sư. Khi anh ấy đắm chìm trong con số, dáng vẻ của anh ấy thật lý trí. Không hổ danh là giáo sư tôi rất xem trọng.
Sau đó, chúng tôi đã trải qua một tiết học đầy bổ ích. Dạo chơi trong triển lãm văn học cổ điển, háo hức tiếp thu nghiên cứu về tín ngưỡng Titan mới biên soạn, và cuối cùng, lạc lối trong cõi mộng mà tác phẩm mới của Học Phái Gốm Đỏ mang đến, đến mức quên mất.
Tiếng chuông báo Giờ Đêm Xuống vang lên, chúng tôi nhìn nhau. Tan học rồi. Tôi không dưới một lần cảm thấy tức giận vì sao thời gian lại trôi qua một cách tuyến tính như vậy, nhưng lại không thể ngăn cản nó. Giáo sư nhìn về phía tôi, dừng lại một lúc, như đã hạ quyết tâm gì đó rồi lẩm bẩm:
"Đưa bản luận văn... ra đây đi. Tôi sẽ giúp anh sửa." "Thật sao, có được không?" "Ừm, anh là học sinh mà tôi tự hào. Tôi đã có dự định này từ lâu rồi." "Giáo sư..." "Hãy để tôi hiểu, tư tưởng của anh, thành quả nghiên cứu của anh, và tất cả những gì của anh." Không cần nói thêm nữa, hai kẻ theo đuổi lý tính đã bắt đầu thảo luận về điểm tri thức theo bản năng. Lúc này, chúng tôi vẫn chưa nghĩ rằng, sau tiết học này, phần lời cảm ơn trong bài luận sẽ thêm một cái tên nữa. Và điều này cuối cùng đã trở thành nguyên nhân để chúng tôi thành lập một hội thảo học thuật.