Nhật ký lấy được từ trong rương, do một cư dân nào đó của thành bang Styxia đích thân viết. Do đã quá cũ nên một số nội dung không thể đọc được nữa.
Nhật Ký Của Dân Tị Nạn Styxia
Ngày ██ Tháng Cân Bằng Hôm nay lại có ba nhà hàng xóm chuyển đi khỏi chỗ chúng tôi, thủy triều dâng cao hơn trước, đã ngập tới bậc đá thứ năm của nơi chúng tôi ở. Các tư tế nói đây chỉ là thủy triều dâng theo mùa, sẽ nhanh chóng rút đi, nhưng tôi đã sống ở Styxia ba mươi năm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy mực nước như vậy.
Leandro ở bến cảng nói, ba ngày trước khi ra khơi đánh cá, anh ấy phát hiện màu sắc của nước biển trở nên đục bất thường, giống như bị lẫn mực. Anh ấy nhìn thấy một cái bóng kỳ lạ dưới nước, không giống hình người, nhưng lại có đường nét mơ hồ. Sau khi trở về, anh lên cơn sốt cao và đến giờ vẫn nằm liệt giường.
Ngày ███ Tháng Cân Bằng Tiệc rượu trong thành ngày càng điên cuồng. Những bữa tiệc long trọng trước đây chỉ được tổ chức vào Tháng Hoan Hỉ, bây giờ hầu như ngày nào cũng được tổ chức. Tối qua trong bữa tiệc của nhà Anzo, tôi tận mắt nhìn thấy hai người phụ nữ bình thường yên phận giẫm nho bằng chân trần, vừa giẫm vừa phát ra tiếng cười kỳ lạ, sau đó còn uống luôn nước có lẫn bùn. Họ nói là đang bắt chước nghi thức cúng tế của Phagousa, nhưng tôi chưa từng nghe qua cách cúng tế hoang đường như vậy.
Vật giá ở chợ đã tăng ba mươi phần trăm. Thương nhân bán rượu mật nói gần đây quá trình ủ rượu trở nên cực kỳ khó khăn, men rượu luôn bị hỏng một cách khó hiểu, chỉ có nước biển lấy trực tiếp từ bến cảng để chưng cất mới có thể ủ thành rượu ngon. May mà Doris nhà chúng tôi vẫn còn tỉnh táo, Doris khuyên chúng tôi bớt uống rượu và nước trong thành.
Ngày ███ Tháng Ngày Dài Đêm qua, có tiếng nhạc kỳ lạ truyền đến từ bến cảng. Nó không phát ra từ bất kỳ nhạc cụ nào, mà như đến từ đáy biển sâu. Giai điệu trầm thấp như đang kể lại câu chuyện cổ xưa nào đó, khiến người ta bất giác muốn đến gần bờ biển. Mấy đứa trẻ hàng xóm tối qua đều nằm mơ bơi đến bến cảng, chúng nói đã nhìn thấy "Nữ Thần Trong Nước" đang biểu diễn gì đó, nên muốn qua đó xem thử.
Các tư tế tuyên bố cấm mọi hình thức biểu diễn âm nhạc, còn cử binh sĩ tuần tra bến cảng. Không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy họ đang sợ hãi điều gì đó, chứ không thực sự muốn bảo vệ chúng tôi.
Ngày ██ Tháng Ngày Dài Hôm nay gặp Nora bán vải ở chợ, cô ấy nói với tôi, tình hình ở chỗ cô ấy tệ hơn chúng ta tưởng nhiều. Bể Linh Thủy của thần điện Phagousa ba ngày trước đột nhiên khô cạn, các tư tế đã thử rất nhiều cách nhưng vẫn không thể lấp đầy nó. Điều tồi tệ hơn là, trên bức tường phía sau tượng thần xuất hiện vết nứt kỳ lạ, giống như hoa văn hoặc văn tự nào đó, nhưng không ai có thể giải mã được.
Nora còn mang đến một tin đồn kỳ lạ: Có người nói rằng đã từng nhìn thấy một cô gái chơi đàn trong mơ, khoác áo lụa đen, ánh mắt lấp lánh như nước biển. Cô ấy nói với người trong mơ, Styxia sắp phải đối mặt với biến cố lớn, chỉ có "người nghe thấy giọng nói của cô ấy" mới được cứu. Một số người trong thành đã bắt đầu gọi cô ấy là "Nhạc Sĩ Biển Tiên Tri"... mặc cho các tư tế đã cố gắng hết sức để dập tắt tin đồn này.
Ngày ██ Tháng Tự Do Cuối cùng chúng tôi quyết định dọn đi. Nước biển đã dâng đến mực nước cao nhất của bến cảng, nhưng có một số người không để ý đến điều này và vẫn chìm đắm trong cuộc vui không ngừng nghỉ. Nhà chúng tôi và nhà Milon ở bên cạnh quyết định cùng đến Okhema. Nghe nói ở đó có Titan Phụ Thế bảo hộ, thủy triều đen vẫn chưa xâm chiếm nơi đó. Chúng tôi dự định tối nay sẽ âm thầm rời đi từ lối ra phía bắc bến cảng. Cầu xin Phagousa phù hộ cho chúng tôi một chuyến đi bình an.
Ngày ███ Tháng Tự Do Chúng tôi đã đi được ba ngày. Đứa con nhà Milon tối qua đột nhiên sốt cao, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu kỳ lạ, giống như đang hát một bài ca dao cổ xưa. Cha của cậu bé quyết định đưa cậu bé về thành tìm thầy thuốc, mặc dù chúng tôi đều biết ở đó đã không còn hy vọng gì nữa.
Sáng nay, khi đứng trên sườn núi nhìn về Styxia, tôi kinh ngạc phát hiện cả thành dường như được bao bọc bởi một tầng ánh sáng kỳ dị, nước biển dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh xanh bất thường. Nhìn từ xa, những kiến trúc lộng lẫy đó dường như bị biến dạng trong nước, như thể chỉ là ảo ảnh.
Ngày ██ Tháng Kéo Sợi Gặp được vài người đồng hương khác cũng đang chạy trốn. Họ mang đến tin tức còn đáng sợ hơn: Nước biển của Styxia bắt đầu có màu sắc và kết cấu kỳ lạ, có lúc sánh đặc như mật ong, có lúc lại cứng như thủy tinh. Những người ở lại trong thành bắt đầu có những thay đổi kỳ lạ, ███████████████.
Kỳ lạ hơn nữa là, vào ban đêm, cả thành chìm trong một thứ ánh sáng không thể diễn tả được, như thể bị bao phủ bởi một lớp màng khổng lồ nào đó. Họ nói đây là sự trừng phạt của Phagousa, nhưng tôi không khỏi nghi ngờ: Đây là sự phẫn nộ của Titan, hay là sức mạnh lớn hơn cả Titan đang tác quái?
Chúng tôi quyết định tiếp tục đi về phía bắc để đến Okhema. Trên đường đi nghe nói có một người tên ████████ có thể xoa dịu cơn giận của Phagousa, nhưng đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết do những người tuyệt vọng dựng lên mà thôi. Người bình thường như chúng tôi chỉ có thể dựa vào đôi chân của mình để chạy trốn khỏi thảm họa này.
Ngày ████ Tháng Kéo Sợi Tối nay, sau khi bọn trẻ ngủ, tôi lén lấy ra một chai nước biển nhỏ mang theo từ trong thành. Đây là giọt nước cuối cùng được lấy từ Bể Linh Thủy trong điện thần Phagousa trước khi chúng tôi rời đi. Dưới ánh trăng, nó phát ra ánh sáng kỳ lạ, giống như có thứ gì đó đang chảy bên trong, không giống như nước bình thường.
Vô tình, tôi phát hiện, nếu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào thành chai, sẽ nghe thấy một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng đàn từ xa vọng lại. Khoảnh khắc đó, tôi dường như nhìn thấy một cô gái thần bí đứng trên mặt biển, buồn bã chơi một giai điệu mà không ai có thể hiểu được.
Tôi không biết đây là ảo giác hay là sự thật. Nhưng nếu thật sự có một người như vậy, có thể lắng nghe nỗi bi thương của con dân Styxia, vậy thì khi chúng tôi bước lên con đường xa lạ này, hãy cho chúng tôi một tia hy vọng... Cho dù chỉ là một cõi mộng đẹp cũng được.
Okhema gần ngay trước mắt, lần cuối nhìn về quê hương, lại không còn nhìn thấy cảnh đẹp ngày xưa nữa, chỉ có một mảng ánh sáng méo mó trên mặt biển, giống như bọt biển cuộn lên trước bình minh, từng đợt tan biến, dần lộ ra bản chất lạnh lẽo và chân thực của nó...