Một bức thư do người mẹ hiền lành để lại cho con. Nội dung dường như ghi lại quá khứ của gia tộc.
Một Bức Thư Nhà
Con yêu quý,
Khi con hỏi về tổ tiên của chúng ta đã sống trên trời cao như thế nào, mẹ luôn nói rằng đó là một câu chuyện dài, không thể kể hết trong một lúc. Hôm nay, tranh thủ sự nhàn rỗi hiếm hoi này, mẹ muốn ghi lại những câu chuyện được lưu truyền trong gia tộc, cũng xem như là để lưu lại kỷ niệm cho con.
Con biết không? Có một nơi tương tự như chợ Okhema của chúng ta. Trên hành lang khi ngày và đêm đổi thay, những nhóm người từ các chủng tộc khác nhau sẽ tập trung lại để trao đổi hàng hóa. Người của Tộc Ánh Sáng mang đến những đám mây khô được sấy dưới ánh mặt trời, đó là nguyên liệu tốt nhất để dệt vải; người Tộc Mưa bán những giọt sương chứa đựng sấm sét, nghe nói nếu thoa lên mặt sẽ khiến làn da phát sáng; còn Tộc Mùa Đông thì buôn bán những viên kẹo tinh thể băng đặc chế, ngậm trong miệng sẽ từ từ tan ra, vị ngọt kéo dài suốt cả ngày.
Hồi nhỏ, mẹ rất thích nghe những câu chuyện về khu chợ này. Bà ngoại con nói rằng, ở đó không chỉ có mua bán, mà còn có những người đứng trên sân khấu để biểu diễn ngẫu hứng. Những người được yêu thích nhất là ca sĩ của Tộc Mùa Đông, họ có thể khiến hoa tuyết rơi cũng phải nhảy múa theo tiếng hát. Còn Tộc Mưa thì giỏi dùng tiết tấu sấm sét để hòa tấu, phối hợp rất ăn ý với lời ca.
...
Những món ăn truyền thống của chúng ta thú vị hơn Okhema nhiều, mỗi tộc nhóm đều có những nét đặc trưng riêng: Tộc Ánh Sáng sẽ tổ chức tiệc lúc giữa trưa, họ dùng những chiếc ly thủy tinh đặc biệt để khúc xạ ánh sáng mặt trời và nướng thức ăn thành màu vàng óng; Tộc Mưa thì thích ăn cơm lúc trời giông bão, họ nói không khí lúc này là trong lành nhất, ngay cả sữa Cừu Mây bình thường cũng trở nên thơm ngon.
Trong số đó, đặc sắc nhất phải kể đến buổi trà hội của Tộc Mùa Đông. Họ dựng bàn dài giữa những cành cây phủ đầy hoa băng, thưởng thức một loại trà được pha từ ánh sao. Nước trà khi đổ vào ly sẽ trong suốt, nhưng khi nhiệt độ thay đổi sẽ xuất hiện những màu sắc khác nhau. Gia tộc còn lưu truyền một câu chuyện cười: có một người Tộc Mưa đến tham gia trà hội, quá phấn khích đến mức một cái hắt hơi đã làm đông cứng hết tất cả trà trên bàn thành những trụ băng.
...
Những đứa trẻ cũng thích chơi đùa giống như con. Nhưng trò chơi của chúng không giống như trên mặt đất. Trò chơi được yêu thích nhất là đuổi ánh sáng, chúng chia nhau thành vài nhóm, rồi chạy đua xung quanh những tầng mây ánh sáng. Những đứa trẻ của Tộc Ánh Sáng luôn chạy nhanh nhất, nhưng những đứa con của Tộc Mưa lại giỏi tìm đường tắt, và những đứa trẻ của Tộc Mùa Đông lại nổi tiếng với những chiến thuật bất ngờ.
Còn có một trò chơi tên là vũ điệu cánh diều, người tham gia sẽ mượn sức gió để bay giữa các tầng mây. Thực ra, đây là một bài tập kỹ năng rất thực tế, giúp mọi người rèn luyện khả năng điều khiển dòng khí. Ông ngoại của con nói khi ông còn trẻ là một tay vũ điệu diều cự phách, đã từng bay qua ba tầng mây liên tục trong một cuộc thi và giành được rất nhiều lời khen ngợi.
...
Mỗi khi ánh sáng của Aquila trở nên rực rỡ nhất, tổ tiên của chúng ta sẽ tổ chức lễ hội ánh sáng trên trời vô cùng hoành tráng. Tất cả các bộ tộc đều bỏ qua sự khác biệt, cùng nhau ăn mừng. Người Tộc Ánh Sáng phụ trách dệt nên các dải lụa ánh sáng, người Tộc Mưa dùng kỹ thuật độc đáo của họ tạo ra các cây cầu bảy màu, và người Tộc Mùa Đông thì rải những bông hoa tuyết lấp lánh từ trên cao. Toàn bộ bức tranh sẽ trở nên rực rỡ và đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.
Nhưng náo nhiệt nhất phải kể đến lễ hội sáng tối hàng năm. Đây là ngày lễ chúc mừng mặt trời mọc và mặt trăng lặn, cũng là dịp giao lưu của các tộc khác nhau. Mọi người sẽ mang theo món ăn yêu thích nhất của mình, kể lại những câu chuyện thú vị trong năm. Người dân của Tộc Ánh Sáng thường xuyên biểu diễn Thuật Dẫn Sáng, làm cho ánh mặt trời chảy qua các ngón tay; người dân của Tộc Mưa sẽ trình diễn vũ điệu sấm sét, nhảy múa trên tiếng sấm; cuối cùng người dân Tộc Mùa Đông sẽ biểu diễn với những nhạc cụ bằng tinh thể băng, âm thanh của chúng được cho là có thể làm cả bầu trời vang vọng.
Viết đến đây, mẹ không khỏi nhớ đến câu nói mà bà ngoại của con thường nói: Mặc dù chúng ta hiện nay sống dưới mặt đất, nhưng chỉ cần ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì có thể cảm nhận được chúc phúc của tổ tiên.
Có lẽ một ngày nào đó, khi vết thương của Aquila lành lại, chúng ta có thể trở về với ngôi nhà trên mây đó. Nhưng trước đó, chúng ta hãy trân trọng cuộc sống hiện tại, cũng mong con ghi nhớ lại những câu chuyện này, chúng là di sản quý giá nhất của chúng ta.