Tiếng Thở Dài Của Chiếc Cốc Tràn Đầy
Nhật ký của một tín đồ thành kính của Phagousa, ghi lại một đoạn quá khứ của Styxia.

Tiếng Thở Dài Của Chiếc Cốc Tràn Đầy

[Tháng Hoan Hỉ - Ngày thứ 3]
Cuối cùng cũng đến được Styxia! Thành phố này còn đẹp hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Màu nước biển như sự pha trộn giữa mật ong và đá sapphire, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Tôi thấy may mắn vì đã nhận lời mời của Đại Tư Tế đến thần điện để hỗ trợ nghi lễ cúng tế.

Chỗ ở đã được sắp xếp ổn thỏa, ngay cạnh bờ biển! Mỗi đêm đều có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ bờ, như lời thì thầm của Phagousa vang vọng bên tai. Ngày mai là lễ tế trăng tròn, hy vọng sẽ nhận được sự ưu ái của Titan Biển Cả.

[Tháng Hoan Hỉ - Ngày thứ 5]
Đã muộn lắm rồi, nhưng tôi nhất định phải ghi lại tất cả những gì đã thấy hôm nay. Lễ tế trăng tròn nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi! Đại Tư Tế nói Styxia khác với Okhema, nghi lễ ở đây ít quy củ hơn, và cuồng nhiệt hơn, quả đúng là như vậy.

Khi màn đêm buông xuống, hàng trăm hàng nghìn ngọn đèn được thắp sáng trên biển mật ong, người dân thả những chiếc đèn đặc biệt xuống nước, và chúng sẽ trôi theo dòng nước ra tận đại dương sâu thẳm. Nghe nói những ánh đèn này có thể dẫn dắt ánh mắt của Phagousa, để ngài chứng kiến lòng thành kính của chúng ta.

Mọi người bắt đầu uống rượu, không phải nhấp từng ngụm nhỏ, mà là uống một cách điên cuồng! Rượu mật ong lấp lánh ánh vàng, khi uống vào như ngọn lửa chảy trong cổ họng. Tôi cũng uống một chút, và rồi... mọi thứ trở nên mơ hồ. Tôi nhớ mình đã nhảy xuống biển, cùng mọi người nhảy múa trên bãi cát nông. Tôi nhớ đã thấy người và hải thú cùng nhau nhảy múa, có một khoảnh khắc, tôi thậm chí nghĩ mình đã nhìn thấy Siren! Có lẽ chỉ là do say rượu mật ong mà thôi.

Tôi mơ hồ nhớ rằng, từ mặt biển xa xăm, dường như vọng lại một giai điệu kỳ lạ, như tiếng đàn hạc hòa quyện với sóng biển. Âm thanh ấy thật say đắm, nhưng lại mang theo một chút buồn bã, như thể đang kêu gọi điều gì đó.

[Tháng Hoan Hỉ - Ngày thứ 9]
Hôm nay mặt biển yên ả khác thường, như một tấm gương phản chiếu cảnh trời. Đại Tư Tế nói đây là điềm lành, Phagousa đang dõi theo chúng ta.

Đêm qua tôi lại nghe thấy tiếng nhạc đó, rõ ràng hơn trước. Không ai có thể nói cho tôi biết đó là gì, họ đều đang chìm đắm trong niềm vui của riêng mình. Bản nhạc ấy như đang kể một câu chuyện, một câu chuyện về sự cô đơn và phản bội. Tôi nhận ra mình không thể cưỡng lại sức hút của nó, gần như muốn lặn xuống nước để tìm kiếm nguồn gốc.

Công việc trong thần điện rất đơn giản, chủ yếu là chuẩn bị lễ vật và ủ thánh thủy. Đại Tư Tế dạy tôi cách biến nước biển thông thường thành "Nước Mắt Phagousa" - một loại thánh thủy đặc biệt, nghe nói có thể chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Nhưng bà ấy cảnh báo tôi đừng bao giờ nếm thử vị của nó. "Đó không phải thứ dành cho người phàm." Bà ấy nói vậy.

[Tháng Ngày Dài - Ngày thứ 1]
Hôm nay có điều gì đó đã thay đổi. Có người nói rằng họ đã nhìn thấy "gợn sóng" trên mặt biển - không phải là những gợn sóng bình thường, mà giống như... giống như mặt nước bị một thứ gì đó phá vỡ vậy.

Dân chúng trên phố dường như càng thêm cuồng nhiệt, quán rượu hoạt động không ngừng ngày đêm. Khi tôi hỏi Đại Tư Tế liệu điều này có bình thường không, bà ấy chỉ mỉm cười và nói rằng trong Tháng Ngày Dài, tín đồ của Phagousa thường năng động hơn. Nhưng tôi cảm thấy không chỉ có như vậy.

Tiếng nhạc đêm nay rõ ràng hơn bao giờ hết. Tôi tin chắc đó là Hysilens - ca sĩ Hậu Duệ Chrysos trong truyền thuyết. Theo những câu chuyện cổ xưa, cô ấy từng là một Siren, và giờ đây đang độc tấu dưới đáy biển sâu, chờ đợi những người bạn đã khuất trở về. Nỗi buồn trong giai điệu ấy gần như khiến người ta nghẹt thở.

[Tháng Ngày Dài - Ngày thứ 7]
Hôm nay tôi bắt đầu mộng du... Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đứng bên bờ biển, quần áo ướt sũng, trong miệng còn vị mặn chát của nước biển. Điều đáng sợ hơn là, tôi nhớ được cảnh trong mơ - tôi đã đi theo tiếng nhạc, bước xuống biển, và nhìn thấy... một sân khấu?
Đó là một sân khấu dưới nước, xung quanh kín người ngồi, nhưng họ đều bất động, như thể bị đóng băng trong thời gian. Ở giữa sân khấu là một người phụ nữ, tay cầm đàn hạc, đang chơi một khúc nhạc bi thương. Cô ấy quay về phía tôi, nói điều gì đó, nhưng tôi không nghe thấy. Rồi tôi giật mình tỉnh giấc.

Người trong thành ngày càng ít đi. Không phải họ rời đi, mà là... biến mất. Họ tham gia vào cuộc vui điên cuồng ban đêm, rồi không bao giờ trở về nữa. Khi tôi hỏi Đại Tư Tế, bà ấy nói họ đã "trở về vòng tay của Phagousa".

Không hiểu sao, tôi chợt nhớ về một bài đồng dao ngày xưa:
"Trong cốc của Phagousa chứa đầy nước mắt của quá khứ, kẻ nào uống vào sẽ thấy quê hương, nhưng không bao giờ được trở về."

[Tháng Tự Do - Ngày thứ 4]
Lễ hội trong thành phố đã lên đến đỉnh điểm. Mọi người không còn làm việc, không còn suy nghĩ, chỉ lo uống rượu, nhảy múa, tìm kiếm khoái lạc, như thể ngày mai là ngày cuối cùng của thế giới.

Hôm nay tôi đã mạo hiểm lặn xuống biển để tìm kiếm nguồn gốc của âm nhạc đó. Thế giới dưới nước thật đáng kinh ngạc - tôi đã nhìn thấy những công trình cổ xưa, giống như di tích của một thành phố dưới nước. Chắc hẳn đó là thành phố của Siren trong truyền thuyết, nơi Phagousa đã hứa sẽ là vùng đất của bữa tiệc vĩnh hằng dành cho các Siren. Nhưng giờ đây, nơi đó chỉ còn lại những đống đổ nát và tiếng hát cô đơn.

[Tháng Phân Tranh - Ngày thứ 1]
Tôi quyết định rời khỏi Styxia. Sự điên cuồng ở nơi đây đã không thể chịu đựng được nữa, con người ngày càng trở nên không giống người, mà giống như là...

Trước khi lên đường, Đại Tư Tế đưa cho tôi một lọ nhỏ chứa chất lỏng lấp lánh.
"Nước mắt của Siren," bà nói, "nếu nghe thấy tiếng hát mời gọi, hãy uống nó. Và sẽ tìm được sự thật mà chính mình đang kiếm tìm."

Tôi không biết liệu mình có đủ dũng cảm để làm điều đó hay không. Nhưng tôi biết rằng, chừng nào Hysilens còn hát, thì di sản của Phagousa vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Có lẽ một ngày nào đó, thế giới sẽ lấy lại được sự cân bằng, và Chiếc Cốc Tràn Đầy sẽ không còn chứa nước mắt nữa, mà thay vào đó là niềm vui.

Đây là nhật ký cuối cùng của tôi ở Styxia. Cầu mong Phagousa phù hộ cho tất cả những người uống rượu, và cầu cho giai điệu của Hysilens dẫn đường cho những linh hồn lạc lối.