Nhật Ký Trao Đổi Của Phi Công
Nhật ký trao đổi giữa các phi công hợp tác với nhau, đã tồn tại trong một thời gian rất dài.

Nhật Ký Trao Đổi Của Yukong

...

Caiyi, hai chúng ta phải trở thành cộng sự của nhau rồi!

Tuy hai ta biết nhau đã lâu nhưng chúng ta đã là đối thủ của nhau khi lái Thuyền Sao đua tốc độ trái phép trong thành! Bây giờ bắt chúng ta làm việc với nhau, sống chết cùng hưởng, đối xử chân thành, tôi thực sự không quen.

Tất nhiên, tôi chủ yếu không quen cùng hội cùng thuyền với người thua mình trong cuộc đua thôi, nhưng không sao, quân lệnh như núi mà. Hihi.

Không đùa nữa. Tôi vẫn rất mong chờ được cùng bay với cô.

Cũng không biết khi nào mới nhận nhiệm vụ chiến đấu. Không biết cô nghĩ sao, nhưng tôi thấy thực sự bực bội khi chúng ta bản lĩnh có thừa, mà không thể ra trận giết địch.

Những Dân Trù Phú đó thường xuyên quấy rối biên giới, đôi lúc tôi nghe nói rằng họ đã làm tổn hại một hành tinh vô tội, mỗi khi tôi nghe những tin tức này, đều cảm thấy lửa giận sục sôi mà không có nơi nào để trút giận... Nhưng bây giờ thì ổn rồi, chờ một thời gian nữa chúng ta sẽ có thể lái một chiến hạm và cho họ nếm mùi lợi hại của chúng ta.

Nhưng thẳng thắn mà nói, tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại. Dù gì... Chúng ta nói nhỏ một chút, điều thực sự thu hút tôi chưa bao giờ là việc danh chính ngôn thuận quét sạch lũ quái vật đó, mà chính là việc được bay.

Cô thấy đấy, bay trong vũ trụ bên ngoài Động Tiên khác với cuộc đua Thuyền Sao mà tôi đã quen thuộc từ lâu... Trong vũ trụ không có nơi nào để dựa vào, thậm chí không phân biệt trên dưới, chiến hạm lơ lửng giữa trời, giống như một con tàu đêm giữa đại dương. Lúc này, ta không thể dựa vào bất cứ ai, mà chỉ có thể dựa vào kỹ năng của chính mình và chiến hạm mà mình đang điều khiển.

Người ta gọi cảm giác này là "cô đơn". Nhưng tôi thích gọi nó là "tự do" hơn.

Vì vậy với tôi mà nói, có thể bay giữa vũ trụ là đã tốt lắm rồi. Nếu tôi có thể chia sẻ "sự tự do" ngọt ngào này với cô, điều đó sẽ còn tuyệt vời hơn nữa.

...

Caiyi, tôi không biết phải nói gì để an ủi cô. Cô luôn như vậy, bất kể điều gì tồi tệ xảy ra với mình, cô sẽ làm như mình không cần mọi người quan tâm đến, và sau đó là những câu bông đùa không đúng lúc.

Nhưng chúng ta đã ở bên nhau hơn 100 năm, giữa hai ta sớm đã hiểu lòng nhau. Cô từng nói rằng nếu điều gì đó khiến tôi không vui, thì cô cũng không cảm thấy thoải mái. Thực ra tôi cũng vậy.

Lúc này đây tôi cảm thấy như ai đó đang cố gắng khoét trái tim mình bằng một con dao cùn rỉ sét. Tôi không thể tưởng tượng được cô đang đau đớn đến mức nào.

Thật buồn cười, tôi dường như chưa bao giờ tươi cười với Guangyuan. Mỗi khi cô bỏ lại tôi và đi làm nhiệm vụ với anh ấy, tôi luôn cảm thấy thật khó chịu. Nhất là khi thấy hai người liếc mắt đưa tình, dính nhau như sam, ngấy tận óc như một nồi thịt kho tàu chỉ có mỡ, tôi không khỏi ném cho anh ta ánh nhìn lạnh lùng khinh thường.

Nhưng Guangyuan thực sự là một người tốt. Tôi thô lỗ với anh ấy như vậy, mà anh ấy luôn tỏ ra tử tế với tôi. Bây giờ ngẫm lại, tôi thực sự cảm thấy mình là một người không biết tốt xấu.

Haiz...anh ấy thực sự rất khá, chỉ với hai người mà đã cầm chân mấy chục chiến hạm địch. Đây không phải là điều có thể đạt được bằng sự dũng cảm và nhận thức, nó còn đòi hỏi những kỹ năng phi thường và tài năng hơn người.

Tôi có thể tưởng tượng sự kiên nghị và chuyên tâm trên gương mặt anh tuấn khó ưa của anh ấy vào thời khắc cuối cùng. Tôi đoán đó là lý do tại sao cô đã yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi có thể tưởng tượng anh ấy đã tự hào như thế nào vào thời khắc cuối cùng. Lúc đó, anh ấy nhất định không hề sợ hãi, cũng không tuyệt vọng, mà chỉ có niềm tự hào.

Vì vậy, cô cũng không nên bi thương, cô nên tự hào về anh ấy. Tất cả chúng ta nên làm vậy.

...

Caiyi, gần đây trong lòng tôi có rất nhiều cảm xúc tiêu cực, nhưng tôi không thể nói với những chiến sĩ khác trên tiền tuyến. Nếu cô đang nghỉ ngơi ở hậu phương, hãy để tôi trút bầu tâm sự với cô.

Mặc dù chuyện đến nước này tôi mới nói những điều như vậy quả thực có chút chậm trễ... Nhưng thực sự dạo gần đây, tôi mới chợt nhận ra rằng mình đang ở trong một cuộc chiến tàn khốc như vậy.

Không chiến khác với lục chiến, mặc dù đều là thời khắc sinh tử, nhưng hiếm khi nhìn thấy mảnh chân mảnh tay, khiến tôi bất giác đánh giá sai sự tàn khốc của cuộc chiến này. Cho đến gần đây, khi chiến sự ngày càng trở nên bất lợi, hiện thực đẫm máu mới dần hiển hiện trước mắt tôi một cách nhẹ nhàng nhưng đầy chân thực.

Những người cùng ngồi ăn cơm hôm nay, ngày hôm sau có thể đã không còn nữa. Những tân binh được khen ngợi hôm nay, ngày mai cũng có thể biến mất. Người sĩ quan từng tranh luận với tôi hôm nay, biết đâu ngày mai sẽ không gặp lại. Lực lượng mặt đất đã cùng tôi động viên nhau hôm nay, không chừng qua hôm sau cũng hi sinh mất dạng.

Lúc này, tôi đã không dám kết nối về mặt tình cảm với bất kỳ ai. Biết đâu ngày mai người này chết, biết đâu ngày mai tôi chết, biết đâu ngày mai tất cả chúng ta đều chết.

Tôi tưởng rằng mình sẽ trở nên tê liệt sau khi trải qua quá nhiều chuyện. Nhưng tôi vẫn khó lòng đối phó với những tin xấu ập đến hàng ngày.

Tuy nhiên, tôi không hối tiếc. Bất cứ khi nào tôi cảm thấy đau đớn, sẽ đồng thời cảm thấy rằng trở thành phi công chiến hạm là quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời mình.

Nếu tôi không phải là phi công chiến hạm, tôi chỉ có thể chịu đựng trong im lặng. Nhưng tôi là một phi công chiến hạm, tôi có thể bay, tôi có thể chiến đấu, tôi có thể cố gắng tiêu diệt căn nguyên của nỗi đau. Vì tôi là một phi công chiến hạm nên vẫn có những việc tôi có thể làm được và có thể thay đổi.

Mặt khác: Đừng dùng cái tên mà Guangyuan nghĩ ra, quá khó nghe! Cái tên là thứ quan trọng sẽ theo con cái suốt cuộc đời! Hãy nghe theo phương án của tôi, đó là cái tên mà tôi đã nghĩ ra sau khi chuyên tâm tìm đọc các tập thơ suốt mấy ngày trời đó.

...

Caiyi, tôi có rất nhiều điều muốn nói với cô, rất nhiều rất nhiều điều.

Sau khi cô chết, họ muốn tôn vinh tôi. Thành thật mà nói, tôi thấy điều này thật nực cười.

Thông thường, không ai trao giải thưởng danh dự cho những người sống sót sau thảm họa thiên nhiên và thảm họa do con người gây ra, để ghi nhận thực tế rằng những người nhận giải đã may mắn sống sót. Nhưng Sở Thiên Bách sẽ làm vậy, họ vinh danh tôi là phi công anh hùng chỉ vì tôi có đủ may mắn, vì tôi may mắn sống sót sau trận chiến thảm khốc đó.

Nếu cô cũng may mắn như vậy, bây giờ chúng ta có thể được vinh danh cùng nhau rồi. Sau buổi lễ, hai chúng ta sẽ lại đến Phố Kim Nhân, vừa uống vài ly vừa cười nhạo sự ngớ ngẩn của họ.

Tiếc thay, cô không đủ may mắn. Chúng ta không còn cơ hội đó nữa.

Tôi đột nhiên cảm thấy rất hoài niệm. Tôi nhớ khoảng thời gian tươi đẹp khi chúng ta lái Thuyền Sao xuyên qua bầu trời Luofu. Lúc đó chúng ta vui vẻ biết bao, không có mối đe dọa sinh tử, không phải gánh vác sứ mệnh săn bắn. Cả bầu trời trong Động Tiên là của chúng ta, chỉ có tôi và cô, ngẩng đầu là vòm Động Tiên lấp lánh, cúi đầu là ánh đèn của ngàn vạn ngôi nhà, ngoảnh lại là chấp sự Sở Địa Hành đang đuổi theo.

Lúc đó chúng ta hạnh phúc biết bao. Tôi rất muốn cùng cô ở lại khoảnh khắc đó mãi mãi.

...