Tùy Bút Của Một Học Giả Gốm Đỏ (Đoạn Trích)
Tùy bút của một vị học giả Gốm Đỏ, ghi lại những suy nghĩ và cảm xúc hàng ngày của ông ấy dưới dạng thơ ngắn.

Tùy Bút Của Một Học Giả Gốm Đỏ (Đoạn Trích)

(...)

Chúng ta say sưa ca hát cùng người thân và bạn bè trong giấc mơ, rồi tỉnh giấc vào buổi sáng, lại rơi lệ vì nỗi nhớ quê hương.

Chúng ta sống chết chia ly với người yêu trong giấc mộng, rồi tỉnh dậy vào buổi sáng, lại nở nụ cười vì một món ngon.

Chúng ta mơ. Chúng ta tỉnh. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuộc đời bị chia cắt thành những mảnh nhỏ. Mà lại có lúc kết nối thành một chuỗi.

Chúng ta thường nghĩ mình có thể phân biệt rõ thực và mơ...

Nhưng nếu không thức giấc, làm sao biết được mình đã từng mơ?

Và nếu đang trong giấc mơ, làm sao có thể tự gọi mình tỉnh lại?

(...)

Những vì sao khi mọc cũng là lúc chúng tàn, vạn vật sinh ra rồi cũng sẽ diệt vong.

Thế giới rộng lớn, thời gian trôi chảy, số mệnh tựa như một mạng tơ vô tận.

Bạn và tôi chỉ là những con sâu nhỏ trong lưới ấy. Những mảnh vụn bé nhỏ điểm tô trên bầu trời cuộc đời.

Chúng ta run rẩy một cách hỗn loạn. Sinh diệt tựa mây trôi tụ tan tùy ý...

Thế giới chưa bao giờ yêu cầu chúng ta hiểu, vậy cớ sao lại phí công phân tích, suy diễn, xây dựng?

Không lẽ có ai lại đi trải thêm chiếu lên giường? Không lẽ có ai lại dựng thêm cột dưới nền nhà?

Những gì không thể cảm nhận được thì chẳng cần tồn tại. Dù có tồn tại thì cũng chỉ là hư vô.

(...)

Trong nhụy hoa lay động của Cây Tiên Nữ, tôi nhìn thấy hương thơm thanh khiết. Trong giai điệu ngân vang tại bữa tiệc, tôi nghe thấy vị ngọt ngào tươi mát.

Trong vườn ươm tràn ngập hương hoa, tôi cảm nhận được những màu sắc rực rỡ. Trong dòng mật ngọt chảy róc rách, tôi nếm được giai điệu vui tươi.

Linh hồn của tôi từ lâu đã dạy tôi vạn vật thực sự là gì. Tâm trí tôi cũng đã học được cách không bị trói buộc bởi lý trí.

Tôi gặp một bông hoa, tôi quan sát. Tôi lắng nghe. Tôi ngửi. Tôi nếm thử nó. Nó ở ngay đó...

Nhưng nếu tôi viết về nó. Vẽ nó. Làm thành mẫu vật để sưu tầm, bông hoa đó sẽ không còn là bông hoa đó nữa.

(...)