Bút Ký Của Một Thiếu Niên Vidyadhara Nào Đó
Bút ký của một thư đồng Vidyadhara bỏ quên trong Lân Uyên Cảnh, ghi lại sự hồi tưởng của anh ta về lịch sử của tộc Vidyadhara.

Bút Ký Của Một Thiếu Niên Vidyadhara Nào Đó

Thầy nói, con người nếu không nhớ kỹ bản thân đến từ đâu, cũng sẽ không biết mình nên đi đâu.

Do đó nhân lúc được nghỉ học, tôi đến thánh địa Lân Uyên Cảnh, ôn lại ký ức đã qua của tộc Vidyadhara.

Trong sách nói, chúng tôi đến từ vùng Thang Hải giống như nơi này. Nhưng nơi đó rộng lớn hơn nhiều so với Ba Nguyệt Cổ Hải nhỏ bé này, vùng biển vô bờ bến đó thậm chí chiếm trọn cả bề mặt hành tinh.

Tổ tiên và vô số sinh linh trong Thang Hải, sống cuộc sống nhàn nhã vô tư lự ở nơi này.

Lúc đó, chúng tôi còn có thể sử dụng sức mạnh mà Long Tổ ban cho. Là loài ưu tú trong số vạn vật giữa Thang Hải, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi. Cá nhiều xương, chúng tôi bèn loại bỏ xương trong cơ thể nó; thú biển nhỏ, chúng tôi bèn làm cho chúng nở nang và sinh sản nhiều; rong biển đắng, chúng tôi bèn khiến chúng trở nên ngọt ngào ngon miệng.

Thầy nói, thời đó chúng tôi có thể dùng sức mạnh Long Tổ thay đổi hình dạng mọi sinh vật, đơn giản như trò nặn đất sét của những đứa trẻ. Tổ tiên cải tạo loài cá thơm ngon thành núi thịt chắc nịch, mỗi lần cần thức ăn thì đến ngọn núi đó cắt một miếng. Thời đó còn từng có loài cua có hơn một ngàn chân, bên trong lớp vỏ của mỗi chân đều chứa đầy thịt cua ngon lành.

Tôi hy vọng có thể trở về thời đó, nhưng thầy nói, chúng tôi sẽ mãi mãi không thể trở về nữa.

Một ngày nọ, chúng tôi không thể kiểm soát sức mạnh Long Tổ nữa, tất cả sinh linh trong Thang Hải đều trở thành kẻ địch nguy hiểm. Thân cá có độc, thú biển chứa đầy thù hận, ngay cả rong biển cũng bắt loài người. Về sau, Thang Hải không còn sinh vật nhỏ nữa và trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết. Chúng ngày càng đông, cho đến một ngày, ngay cả Thang Hải cũng không còn thích hợp cho chúng tôi sinh sống nữa.

Tiếp sau đó, chúng tôi trở thành thành viên của Liên Minh Xianzhou. Trên Xianzhou, cuộc sống của chúng tôi cũng rất tốt, nhưng sự tự do trong Thang Hải của chúng tôi mãi mãi sẽ không thể trở lại.

Nhưng thầy cũng nói, con người nên hướng đến tương lai, không nên chìm đắm trong những việc đã qua đi. Do đó tôi tin rằng, tuy chúng tôi không thể trở về Thang Hải nữa, nhưng chỉ cần nỗ lực trưởng thành, tôi nhất định sẽ có khả năng khai sáng một tương lai tốt đẹp hơn quá khứ.