Lá Thư Nhà Viết Tay
Lá thư Louis viết cho anh cả của mình, than phiền về việc mình đu idol thất bại.

Lá Thư Nhà Viết Tay

Anh trai thân mến,

Dạo này anh có khỏe không?

Không biết anh khỏe hay không, dù sao thì em cũng rất tệ.

Thôi được, hãy tha thứ cho em vì hơn một tháng rồi mới chủ động liên lạc với anh, suy cho cùng thì sự quan tâm như mẹ già của anh giống như đám muỗi bên bờ ao đêm hè. Cũng hãy tha thứ cho ngòi bút chấm đầy chất độc oán hận lúc này của em, nhưng đúng như anh nói, "có lẽ thỉnh thoảng em có thể dựa dẫm vào anh trai mình một chút", đúng không? Vậy nên anh đừng oán trách, hãy nghe em than phiền đi.

Lúc trước em bị mê hoặc bởi các tác phẩm của một họa sĩ... Em biết là anh đều biết cả, nhưng giờ hãy nghe em nói... Vì vậy em đã viết một số tùy bút bình luận liên quan, dùng kỹ thuật phân tích thông thường của mình... Đúng vậy, đó chính là "cách phác họa tâm hồn" thường được những kẻ ngốc trong ngành đánh giá là "lột da rút xương, nhìn lén và công khai bí mật của người khác".

Thành thật mà nói, những người cứng đầu đó nên học cách giữ im lặng và tâm thế bình thường từ những người thầy quá cố của họ, nói cái gì mà "chỉ có kẻ điên mới thích bộc lộ bản thân mà không cần dè dặt", nhưng hãy cứ chờ xem, một ngày nào đó ván quan tài của họ cũng sẽ mục nát, đống xương đó chẳng phải càng lộ liễu hơn sao?

Ôi, lại lạc đề rồi, vậy chúng ta lại nói về họa sĩ. Sau khi em đăng bài tùy bút thứ hai, khu vực bình luận trên web vẫn sôi động như mọi khi, khen ngợi em, chỉ trích em, chỉ trích người khen ngợi em, chỉ trích người chỉ trích em, còn có mấy kẻ kích war khắp nơi và cả những người đi ngang qua hóng cho vui...

Nhưng anh đoán xem... cứ coi như anh chưa biết đi... cô họa sĩ này... đã khen ngợi em.

Dựa vào "danh tiếng" của em trong giới bao năm, những lời khen không có ý mỉa mai hoặc tâng bốc thậm chí còn hiếm hơn cả cảnh xuân ở Snowland. Lời nói của cô ấy tuy đơn giản nhưng lại rất bao dung chân thành.

Vì vậy em đã hơi quá khích... Nhưng thành thật mà nói, sự cám dỗ khi có một người bạn cùng sở thích và chí hướng đối với em mà nói cũng giống như việc có một hộp bánh quy phủ đường lớn đặt ở trước mặt, lại còn không hạn chế số lượng nữa! (Đúng rồi, nghe quản gia nói gần đây lượng đường anh nạp đã vượt quá tiêu chuẩn, tốt nhất anh nên chỉnh đốn lại đàng hoàng trước khi em về nhà.) Vì vậy anh hãy hiểu rằng việc em đến Penacony thực sự là một quyết định nóng vội... nhưng với em, nhiệt huyết và niềm đam mê nghệ thuật này chính là ngọn lửa duy nhất trong cuộc đời em. Hơn nữa, em có Claudia bầu bạn trên suốt chặng đường này, anh có thể yên tâm.

Nhịn cười một lát đi anh! Đúng vậy, em thực sự không ngờ rằng mình ngàn dặm xa xôi đến thăm, kết quả là trà còn chưa nguội đã ỉu xìu ra khỏi cửa, cũng không ngờ rằng người họa sĩ vĩ đại ấy trên thực tế chỉ là một bà nội trợ đầu óc rỗng tuếch, không có chí hướng, càng không ngờ được cái gọi là tao nhã ôn hòa ấy chẳng qua chỉ là sự khách sáo qua loa!

Người họa sĩ vĩ đại em đã từng vô cùng ngưỡng mộ, nhưng giờ nhìn thấy tên cô ấy, trước mắt em chỉ hiện lên hình ảnh một cây cọ đã sử dụng nhiều năm... Nó chỉ trở nên mềm mại linh động khi nhúng vào phẩm màu mang tên cảm hứng, nhưng một khi rửa đi lớp màu dầu, nó sẽ lộ ra vẻ nhợt nhạt và cứng ngắc của mình, không đáng một đồng!

Dù vậy, anh cũng biết đó, em đương nhiên sẽ không thô lỗ với một quý cô "tài năng", thậm chí em còn không nói lời nào cay nghiệt cả! Vậy nên bọn em đã nói chuyện một cách lịch sự, tạm biệt một cách lịch sự, thậm chí khi chia tay cô ấy còn lịch sự mời em viết thêm một bài bình luận khác cho tác phẩm mới của cô ấy.

Ha ha ha! Thật là một cuộc gặp mặt "lịch sự" hoàn hảo từ đầu đến cuối!!!

Vậy nên, Lester, tháng này, tháng sau và tháng sau nữa em sẽ không về nhà đâu. Em sẽ đưa Claudia tới tinh hệ bên cạnh để du lịch, cho đến khi hoàn toàn quên đi cây bút cùn khiến người ta chán ghét này!

Louis