Một Bức Thư Khiếu Nại
Một lá thư khiếu nại của một Người Cổ Vũ Cõi Mộng nào đó, báo cáo với Gia Tộc về việc một vị khách tên Mullich đã ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng thế nào đến trạng thái tinh thần của anh ta.

Một Bức Thư Khiếu Nại

Ngài "Bloodhound" tôn kính:

Chào ngài, mong ngài lượng thứ cho tôi khi viết bức thư này mang theo những hổ thẹn và bất an. Tôi hiểu rằng trách nhiệm của một Người Cổ Vũ là giúp đỡ cho những người cần trợ giúp đang mịt mù bế tắc, nhưng hiện tại tôi... có chút lo âu, thậm chí là có chút sợ hãi.

Chuyện phải kể từ hai tháng trước, bắt đầu từ khi vị khách tên là Mullich tìm tôi giúp đỡ. Ban đầu, khi người đàn ông lịch thiệp và ăn nói khéo léo này đến tìm tôi, hỏi liệu chúng tôi có thể trò chuyện không, tôi thậm chí còn có chút ngạc nhiên... Ngày hôm ấy tôi không có ca làm, chỉ là tình cờ đi ngang qua gần nơi làm việc thôi. Nhưng quý ông đó vội vàng giải thích rằng anh ta đã từng thấy tôi làm việc trước đây, vậy nên tôi cũng không nghĩ gì nhiều. Cuộc trò chuyện sau đó diễn ra thoải mái, vui vẻ, phải đến khi anh ta lịch sự chào tạm biệt tôi và hẹn gặp lần sau, lúc ấy tôi mới nhận ra mình vừa "làm thêm giờ".

Lần thứ hai chúng tôi bắt đầu nói đến "tình trạng bệnh" của anh ta. Nhưng thay vì nói là bệnh tình, chi bằng nói rằng quý ông đó chỉ mơ hồ tiết lộ mình mắc một căn bệnh nan y nào đó không thể trị khỏi ở thế giới thực, chính vì thế mà bị người nhà ghét bỏ, chỉ có thể tìm kiếm an ủi trong Cõi Mộng. Tôi cảm thấy tiếc cho một quý ông trẻ tuổi và ưu tú đến vậy lại phải chịu đựng nỗi đau nhường ấy, nhưng tôi chỉ có thể đưa ra một số lời hướng dẫn và an ủi trong khả năng của mình. Cuộc trò chuyện này kéo dài hết cả một buổi chiều, và cuối cùng anh ta đã tiết lộ bệnh tình của mình cho tôi... Bệnh tâm thần phân liệt hoang tưởng nặng, còn được gọi là rối loạn hoang tưởng.

Đến lần thứ ba thì mọi chuyện bắt đầu đi chệch hướng. Lần này chúng tôi nói về chủ đề "bạn bè", dựa vào cuộc trò chuyện trước đó, tôi được biết anh chàng này sinh ra trong một gia đình giàu có, trước khi mắc bệnh, công việc và cuộc sống của anh ta diễn ra thuận buồm xuôi gió, nhưng anh ta lên tiếng khẳng định mình chưa từng có "bạn bè". Tôi không khỏi cảm thấy tò mò và cố gắng sử dụng điều này như một bước đột phá để tìm ra một số manh mối hữu ích, vì vậy tôi đã cố gắng dùng lời lẽ uyển chuyển nhất để đưa ra một số câu hỏi. Mà phản ứng của ngài Mullich vượt khỏi những suy đoán của tôi, anh ta có vẻ rất sẵn lòng chia sẻ việc này với tôi: Anh ta bắt đầu kể lại thời thơ ấu bất hạnh của mình... người cha lạnh lùng nghiêm khắc, người mẹ nhu nhược không có chính kiến, những vị khách đạo đức giả và xu nịnh, anh ấy nói ra bản thân đã cô đơn thế nào, bất lực ra sao, và tự chia tách thành một cái tôi khác để làm người bầu bạn.

Lúc anh ta nói đến đây, tôi đã có thể khẳng định được người đàn ông này thực sự có những hành vi hoang tưởng vô cùng nghiêm trọng nào đó, nhưng đó không phải là bệnh tâm thần phân liệt được đề cập phía trước. Dường như anh ta đang cố tình nhầm lẫn giữa hai khái niệm "tinh thần phân liệt" và "nhân cách phân liệt", để làm cho câu chuyện của mình trở nên thực tế và hợp lý hơn. Tôi thuận theo lô-gic này tiếp tục trò chuyện, rõ ràng rằng anh ta hài lòng với điều đó và bắt đầu chuyển chủ đề nói về cái gọi là "cái tôi khác"... Ở đây tạm thời chúng tôi gọi kẻ đó là W... là một kẻ mạnh mẽ và dũng cảm biết bao nhiêu, hắn đã trở thành người hướng dẫn và đồng hành duy nhất của anh ta như thế nào. Khi cuộc nói chuyện ngày hôm đó kết thúc, anh ta đã thể hiện rõ ràng sự tin tưởng và thân thiết đối với tôi, đồng thời liên tục nhấn mạnh rằng W cũng sẽ thích tôi giống như anh ta vậy.

Sau này chúng tôi có nói chuyện thêm vài lần nữa, tần suất khoảng một lần một tuần. Nhưng dần dần tôi cảm thấy, vị quý ông này hình như đang cố gắng đắp nặn ra hình ảnh một "người mẹ" từ trên người tôi... Không phải là người mẹ ruột vốn không có chính kiến, chưa từng quan tâm yêu thương con cái, mà là một "Anima" quan tâm đến anh ta, yêu thương anh ta và đồng hành cùng anh ta. Điều này rõ ràng vượt quá giới hạn giữa người cần giúp đỡ và Người Cổ Vũ.

Vì thế tôi đã áp dụng các biện pháp sau đây: Đầu tiên là uyển chuyển đưa ra những ám chỉ và hướng dẫn, để quý ông này nhận thức được sự nguy hiểm của mối quan hệ phụ thuộc, nhưng anh ta đã khéo léo tránh mọi chủ đề liên quan đến vấn đề này; Tiếp theo đó, tôi bắt đầu chủ động giảm bớt số lần gặp mặt với anh ta, nhưng anh ta vẫn cứ xuất hiện tại nơi làm việc của tôi theo như thời gian đã hẹn trước đây... Bất kể tôi có mặt ở đó hay không; Cuối cùng, tôi chỉ có thể thực hiện một cuộc nói chuyện ngắn gọn với anh ta, đồng thời thể hiện rõ thái độ cự tuyệt.

Lúc ấy anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không có bất cứ biểu hiện gì, rồi lặng lẽ quay người bước đi. Nhưng tôi không nghĩ sự việc có thể giải quyết như thế. Quả nhiên, vài ngày sau, một số người tìm kiếm giúp đỡ trước đây nói với tôi rằng họ đang bị theo dõi, và ngay sau đó họ nhận được một lá thư đe dọa viết bằng chữ màu đỏ:

"Tránh xa Ran ra, cô ấy không cần anh.
...W"

Trên đây là những gì đã xảy ra. Trước mắt tôi đã chủ động hẹn lần trò chuyện tiếp theo, tạm thời xoa dịu anh chàng tội nghiệp ấy, nhưng tôi cũng chỉ làm được đến thế mà thôi. Anh ta không phải là người xấu, mà tôi chỉ chân thành mong rằng tất cả chúng ta có thể thoát khỏi cơn ác mộng này càng sớm càng tốt.
Ran