"Tôi đã sử dụng thuốc bào chế "Thức Tỉnh
-310", nó có thể khiến người ta chìm vào giấc ngủ thật sâu, để một lần nữa trải qua những ký ức quá khứ. Một số bệnh nhân có thể nhờ đó mà lấy lại
niềm tin vào cuộc sống, nhưng cô ấy thì khác. Trước cô ấy, chưa từng có ai có thể chủ động tỉnh dậy khỏi giấc ngủ sâu. Tôi đã quan sát giấc mơ của cô ấy... Đó khó có thể gọi là những ký ức hạnh phúc: bầu trời u ám, thành phố đổ nát, đất hoang khô cằn, và cơn mưa phùn bất tận.
Cơn mưa như thể sẽ không bao giờ ngừng rơi, khi thủy triều dâng lên, mọi người mỉm cười trong cảnh đuối nước. Và trong đêm đen khổ ải đó, tôi luôn nghe thấy tiếng sấm đang đến gần từ phía chân trời xa, cho đến một khoảnh khắc nào đó, sấm sét đột nhiên xuất hiện, xé toạc màn đêm. Dưới bầu trời vỡ tan, tôi lại nhìn thấy cô ấy... Trong thế giới phai màu thành hư vô, cô ấy nhẹ nhàng vung đao, lấy đi toàn bộ vương quốc của những giấc mơ.
Tôi phải thừa nhận rằng, trên con đường này, cô ấy đã đi sâu hơn chúng tôi rất nhiều.
"Hư Vô" khó nắm bắt đó đã dẫn dắt cô ấy đi về phía
Tự Hủy Diệt, và cô ấy thì lại giữ chặt nó trong tay trong vô hình. Có lẽ khi bắt đầu cuộc hành trình, cô ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với kẻ địch thực sự...
Tôi từng hỏi cô ấy, tất cả mọi chuyện có ý nghĩa gì? Nhưng cô ấy không trả lời. Là vì cô ấy không biết phải trả lời như thế nào, hay trong lòng cô ấy đã có sẵn câu trả lời rồi?"
- Bút ký của Bác Sĩ Hỗn Độn nào đó