Nhân vật đạt cấp 80 mở khóa
Người phụ nữ đi qua đi lại trong căn phòng, một cánh cửa to lớn chắn ngang giữa cô và hàng nghìn hàng vạn dân chúng. Cô đã sớm quen thuộc với những tuyên ngôn tương tự, nhưng sự lo âu từ việc đợi chờ chưa bao giờ tiêu biến theo bài diễn thuyết đầy tính nghệ thuật. Nghĩ lại bản thân sắp phải đưa ra lời thề, và cả những câu nói vỗ về lòng dân được thiết kế sẵn kia, cô ấy sẽ luôn rơi vào trạng thái hỗn loạn và hoài nghi trong vài phút ngắn ngủi này.
Một cơn gió nhẹ đột nhiên thoảng qua thổi đi không khí nặng nề trong căn phòng, lướt qua mái tóc dài của cô. Người phụ nữ quay người lại, nhìn thấy bóng hình quen thuộc kia bước về phía mình... Bước đi của bà nhẹ nhàng như đi trên nước, thân hình uyển chuyển, sặc sỡ như đàn bướm lượn trên sảnh đường trầm lặng, nặng nề.
"Lại suy nghĩ lung tung rồi à?"
Người phụ nữ ấy mở lời hỏi, trên mặt hiện lên nét tươi cười đùa trêu. Cô gái trả lại một điệu cười mỉm không cảm xúc.
"Vẫn thế thôi, mẹ biết đấy, con thường rất hay lo lắng trước đó, nhưng khi lên đài sẽ phát huy toàn bộ trạng thái thôi. "
"Này, con đừng có tụt lại phía sau đấy. Những kẻ già nua kia dạo này dự định làm việc gì đó sau lưng, đang bực tức không nắm được thóp gì của con kìa."
"Haha... Vậy cũng phải phiền mẹ canh chừng bọn họ rồi."
"Chà, xem ra đã đến lúc rồi."
Âm thanh nặng nề của những chiếc bánh răng quay đều, xiết chặt vào nhau vang vọng khắp đại sảnh. Người phụ nữ liếc nhìn những người xung quanh lần cuối. Bà ấy rút lui vào trong bóng tối, mang theo nụ cười và cái gật đầu đầy tin tưởng.
Cánh cửa lớn từ từ mở ra, một luồng ánh sáng chói lóa ấm áp chiếu vào sảnh đường, chiếu sáng khuôn mặt cô. Kéo theo đó là tiếng hoan hô, chúc mừng rộn vang ùa đến.
"Đi đi, Bronya."