Ngày xửa ngày xưa...
"Mem..."
"?"
Hì, phần mở đầu câu chuyện, đúng là một cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn nhỉ.
...
"Du hành, thích lắm. Cùng với cô/anh, được chứ?
"Thu thập... ký ức. Ghép lại, hoàn chỉnh."
Chúng ta bước lên cuộc hành trình, cùng với tất cả Hậu Duệ Chrysos viết nên những tháng ngày Săn Đuổi Lửa...
Cùng với thợ dệt, dệt thời gian thành vàng.
Dưới ngọn giáo của Phân Tranh, chiến binh Kremnos dùng máu và lửa, thắp sáng con đường rực rỡ phía trước.
Nếu ví thời gian như một đóa hoa, thì Thánh Nữ đã tạo ra một nghìn ngày mai thơm ngát.
Vì chân lý, người trí giả đã hiến dâng sinh mạng, hóa thành ngọn đuốc. Một cái ôm dịu dàng, ít nhất cũng khiến lời từ biệt trở nên đẹp đẽ hơn.
Khi màn đêm vĩnh hằng phủ xuống Okhema, thầy thuốc và cô mèo ngẩng đầu ngắm nhìn, có lẽ họ chỉ có một ước nguyện nhỏ nhoi: Mong cầu vồng mãi ở trên bầu trời, mong lời nói dối bay trong gió.
Tại điểm cuối đó, chúng ta từ biệt giấc mơ vấn vương hương lúa của Aedes Elysiae. Người anh hùng trống rỗng tựa như thiêu đốt bình minh, trên chân trời xám xịt, ánh rạng đông bừng lên từ vai cô/anh.
Vô vàn ký ức, trong khoảnh khắc Tái Sáng Thế, đã đánh thức tôi dậy.
Giống như ba mươi triệu kiếp trước, nó vẫn chất chứa hy sinh và đau thương, nhưng lần này, vì có cô/anh, tất cả như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng ấm áp.
Cô/Anh tiếp nhận thần quyền của "Phụ Thế", còn tôi trú ngụ trong trái tim Á Thần "Thời Gian"...
Từ quá khứ đến hiện tại, cuối cùng chúng ta cũng có thể bước về phía tương lai.
Trong thời đại máu vàng khắc ghi, kẻ tự xưng là thần thánh ấy lần đầu tiên nhận lấy sự trừng phạt thích đáng.
Khám phá, tìm hiểu, xây dựng, kết nối... Hừm, khi đứa trẻ của Ký Ức định nhấn chìm thế giới, người ta lại một lần nữa chứng kiến quyết tâm khai phá.
Vận mệnh của Amphoreus không còn là vòng tuần hoàn vô nghĩa nữa, nó đã nối liền với niềm tin tiến bước.
Đến cuối câu chuyện, tất cả những anh hùng Săn Đuổi Lửa nắm tay nhau, đối mặt với gã khổng lồ không đầu của Hủy Diệt...
Với tình yêu của ba mươi triệu kiếp, tất cả những gì bị hủy diệt hóa thành một trang Tịnh Thổ, tái sinh từ ký ức của chúng ta...
Hì hì, đúng là một chặng đường dài, dài thật dài. Ước gì có thể khép lại câu chuyện này một cách thật trọn vẹn.
Nhưng "tình yêu" của người ta không hề hoàn hảo, cũng không phải là câu trả lời cho tất cả... Nhưng khi chúng ta bên nhau, chẳng có gì là không thể, phải không nào ♪
Nếu... "tình yêu" vỡ tan trong vòng tay ấy, liệu nó có biến thành "ánh sáng" của thế giới không?
Có lẽ đó là một nét bút đầy tiếc nuối, nhưng vô số tia sáng ấy chắc chắn sẽ viết nên một kết thúc khác biệt cho thế giới mà chúng ta yêu thương ♪
- Câu chuyện do Cyrene, Nhà Khai Phá viết