Nhân vật đạt cấp 60 mở khóa
Khi còn nhỏ, cha luôn nói với Guinevere rằng, là con người thì nên sống vẻ vang. Nhưng ai có thể sống vẻ vang trên vùng đất "Humboldt-σ" này chứ?
Đó là một hành tinh hoang vắng. Các loài tảo, nấm và địa y nguyên thủy đang duy trì bầu khí quyển để các loài động vật gắng gượng sinh tồn, và trong số các loài nguyên sinh đang sinh sôi một cách kiên cường đó, hầu như không có loài nào không gây nguy hiểm cho con người.
Nếu Công ty Hành Tinh Hòa Bình không phát hiện ra loại khoáng sản có ở hành tinh này, chắc sẽ không ai muốn di cư đến đây.
Guinevere đã trải qua cả thời thiếu nữ của mình trên hành tinh cằn cỗi này.
Cô rất giỏi kết bạn, có mối quan hệ rất tốt với những đứa trẻ khác. Con trai của một người nghèo, con gái của một kẻ lưu vong, em trai của một con bạc, em gái của một kẻ sát nhân... Guinevere không quan tâm đến xuất thân, vì dù họ xuất thân từ một gia đình như thế nào, thì cũng chưa hẳn sẽ sống được đến ngày mai ở trên hành tinh này.
Công ty không giám sát chặt chẽ nơi này, ngoại trừ những kẻ xui xẻo đang mang nợ hoặc phạm tội, chỉ cần nộp đủ thuế thì công ty sẽ không hạn chế quyền tự do của công nhân. Chỉ có điều, sau khi nộp thuế, họ chưa chắc sẽ còn tiền để vào quán bar thị trấn uống một ly.
Lúc còn ở quê hương, cha là chỗ dựa vững chắc nhất của gia đình. Bây giờ cả cha và quê hương đều đã không còn, trách nhiệm chăm sóc cả gia đình dồn lên vai người lớn tuổi duy nhất... "Kỵ Sĩ Stone-Wall". Khi rời bỏ quê nhà, mẹ cương quyết bắt người kỵ sĩ già trung thành này chạy trốn cùng các con, còn mình thì ở lại quê hương, đồng hành với hạt bụi cuối cùng ở cánh đồng hoang vắng.
Người kỵ sĩ già từng là bạn tri âm của cha, sau đó là chiến hữu dũng cảm nhất bên cạnh cha, rồi trở thành thuộc hạ trung thành nhất của cha, bây giờ... ông đã trở thành một "người cha" khác của các con. Cho đến cuối cùng, Guinevere không thể nhớ nổi tên thật của ông, cô đã quen với một cái tên khác của người kỵ sĩ... Chú Stone-Wall.
Hơn chục đứa trẻ đói khát, khiến tình hình kinh tế vốn đã khó khăn lại càng trở nên tồi tệ. Sau một đêm tranh cãi, Stone-Wall miễn cưỡng đồng ý cho ba người anh chị đi theo mình xuống khu mỏ, nhưng dù Guinevere van xin thế nào, ông cũng không chịu cho cô đi cùng.
Đêm này qua đêm khác, ông trở nên già nua và phờ phạc, bên trong phổi đầy những vết thương khó lành, cột sống không còn thẳng như xưa, đôi tay từng cầm búa động lực đầy mạnh mẽ đã cong queo đến mức khó cầm chắc một cái muỗng.
Không bao lâu sau, ông đã qua đời.
"Bức tường đá" đã sụp đổ, sụp đổ trước khi bình minh đến mà không hề phát ra tiếng động. Như lâu đài trên bãi biển tan biến dần theo từng dòng thủy triều lên xuống, như cành khô mùa đông nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất theo cơn gió, như một kết thúc đã định sẵn.
Và bên ngoài "bức tường đá", chỉ còn lại một thế giới mưa gió lạnh lẽo.
Không lâu sau đó, các anh trai trở thành hải tặc vũ trụ. Guinevere đã được ăn no bụng, nhưng cô cũng mơ hồ cảm nhận được mình đã làm trái lời dạy của cha, từng bước tiến về một cuộc sống không còn vẻ vang nữa.
Vì vậy, khi những người lính của công ty đeo còng tay vào Guinevere, và giao cho Vân Kỵ Quân cùng với các em của mình, cô đã thở phào nhẹ nhõm.
Ai cũng nói người Xianzhou rất tốt bụng, cô nghĩ, chắc chắn Vân Kỵ Quân sẽ đồng ý để cho cả gia đình họ chết chung với nhau một cách vẻ vang.
...
Ai ngờ anh cả nhất thời mê muội và đánh cướp một chiếc thuyền buôn đến từ Xianzhou.
Người Xianzhou ngay thẳng, cực kỳ căm ghét cái ác, đã nhanh chóng đưa ra biện pháp mạnh.
Anh cả đã bị trấn áp, cúi đầu hạ mình, chỉ xin quan quân nương tay với chúng tôi.
Vị quan trấn áp thổ phỉ cũng có lòng tốt, mời cả nhà chúng tôi về Xianzhou.
Tha cho anh cả khỏi tội rơi đầu, dốc sức tính toán cho kế sinh nhai của những đứa trẻ chúng tôi.
Các em vào Học Cung để học đọc viết, chị Yo thì ở lại đây truyền dạy bản lĩnh cho tôi.
Anh cả khuyên tôi học hết bản lĩnh thì nên cao chạy xa bay, nhưng có ơn không đền đáp sẽ khiến mọi người nghĩ tôi không bằng cầm thú.
Có ai ngờ ở Phố Kim Nhân này tôi lại có thể thể hiện được khả năng của mình, con cái của một gia đình nghèo khó nay đã có cả danh lẫn lợi.
...