Nhân vật đạt cấp 20 mở khóa
Thiếu nữ lạc đường rồi.
Cô ấy không biết bản thân đã lạc mất phương hướng khi nào. Cô chỉ biết đi, bước đi không ngừng trong đêm tối, đuổi theo mặt trời và mặt trăng, hết lần này đến lần khác, cho đến khi gục ngã.
Cô nhớ về bộ dạng khi vừa mới vào trường đại học, nhớ về việc lựa chọn chuyên ngành của mình... Động Lực Học Du Hành Giữa Các Vì Sao, còn bây giờ, cô đang nằm trên con đường lấm lem lầy lội.
Cô ngước lên nhìn bầu trời sao, ngay lúc này cô nhìn thấy màn sao băng, 1 vệt, 2 vệt, rồi 3 vệt... rồi từng ánh sáng lóe lên kéo dài thành một đường nhỏ nhắn, chói lọi, mập mờ lấp lóe, cuối cùng, ánh sáng chói lòa hoa lệ xé toạc màn đêm đen.
Đôi chân đưa cơ thể cô tiến về phía trước, đưa cô đến điểm tận cùng của đất liền, nơi bắt đầu của đại dương, một đường bờ biển, làn sóng biển dồn dập xô đẩy cô, giống như cách nó đối xử với đội tàu bị mắc cạn kia, một khung cảnh cô quạnh, cứ như lạc đường mất rồi.
Cô vào trong tàu, phát hiện khung cảnh bên ngoài cửa sổ bắt đầu thay đổi. Con tàu phô diễn trước mắt cô một thế giới với vô vàn khung cảnh tráng lệ. Chúng ở rất xa, bên ngoài cố hương, họ ở rất gần, lên tàu này là có thể đến được.
Cô tìm mọi cách sửa chữa con tàu, nó khởi động trong phút chốc, nhưng cũng đủ để đưa cô lướt qua bầu trời trên quê hương. Cô vừa nhìn đã thấy con đường để về nhà, từ trên cao nhìn xuống, con đường trở về chỉ trong gang tấc, đến cả biển trên quê hương cũng trở nên nhỏ bé tí hon.
Nó hỏi cô có muốn đồng hành cùng chăng. Cô tò mò rằng đó sẽ là một hành trình như thế nào.
"Đó là một hành trình bắt đầu từ điểm xuất phát."
"Đi nào." Người thiếu nữ mau lẹ đáp, "Tôi sẽ đưa bạn về nhà giống như bạn đưa tôi về nhà vậy."