Nhân vật đạt cấp 20 mở khóa
Yaoqing, Hồ Phi Vũ.
Hoa súng nở rộ với những cánh hoa màu vàng rực rỡ, đàn cá tung tăng bơi lội giữa những giọt mưa rơi, hoa sen sinh sôi mạnh mẽ, những chú rùa già thỉnh thoảng xuất hiện và phơi nắng trên bãi đá ven hồ.
Chàng trai trẻ Người Hồ Ly với túi thuốc trên lưng, chèo chiếc thuyền con, những giọt mưa lăn dài trên vành tai anh, rồi lại được nhẹ nhàng hất đi.
Anh đang hái bông súng, chọn hoa sen, bóc củ niễng rồi thản nhiên ném thẳng vào miệng.
"Hương vị thơm ngon, mọng nước ngọt ngào..."
Hái xong, anh chống thuyền rồi chèo nhẹ nhàng qua phía bờ hồ bên kia, thay trang phục của thầy thuốc vào.
...
Bên trong Bệnh Xá, hơi nước mờ mịt, mùi thơm thoang thoảng.
"Mạch tượng đã cải thiện đôi chút so với lần trước, nhưng do thiếu điều dưỡng hợp lý, hay dùng thử thuốc mới của tôi nhé?"
Anh rút gối kê tay và kim ra, mang đến một bộ dụng cụ y tế mới với nụ cười tươi rói.
Cụ già nhìn chiếc vạc chín ô trên bàn, không kìm được nụ cười gượng gạo.
"Người ta mất cả đời cũng chẳng thể phát minh được mấy loại thuốc mới, còn cậu thì hay thật, một ngày có thể sáng chế ra nhiều loại như vậy."
"Sư phụ quá khen rồi, đây là phương thuốc đỉnh vạc có tên là "Cửu Cung Cách", cách làm đơn giản mà hiệu quả lại rất tốt."
Anh đổ nguyên liệu từ trong sọt thuốc ra, rửa sạch sơ qua rồi cắt thành từng lát mỏng, nước trong nồi bắt đầu sôi ùng ục.
"Một lạng Thiên Cẩm Thảo, ba tiền Khổ Mộc, bốn li Thung Dung, hầm với xương lớn, kết hợp thêm Thâm Hải Bối để loại bỏ vị đắng, giúp an thần dễ ngủ." "Cá chạch trắng và cá hồng này có tính ấm, bổ dưỡng khí huyết tốt nhất, chỉ cần chần sơ qua hai ba giây là được."
"Nấm hương, nấm kim châm, ngó sen tuyết... đều là những loại cây trồng mà tôi đã dày công ủ bón từ bã thuốc ở Hồ Phi Vũ, ngoài tươi ngon ra thì còn có tác dụng làm thuốc nữa."
Miếng cá lóc xương trong suốt lướt vào nồi nước dùng đang sôi sùng sục, hai thầy trò ăn uống vui vẻ, cái lạnh ẩm ướt của ngày mưa tan biến hoàn toàn.
Khi bữa ăn đã xong, ông lão đặt chén đũa xuống, như thể đã nhìn thấu điều gì đó.
"Bữa tiệc "Cửu Cung Cách" này, nhìn có vẻ như "ý của Túy Ông không phải ở rượu"."
Anh ấy đứng dậy, nghiêm trang cúi đầu chào.
"Sư phụ thật tinh nhạy. Về việc có vào Sở Đan Đỉnh hay không, đồ đệ đã có quyết định."
"Tuy Sở Đan Đỉnh rất tốt, nhưng suy cho cùng cũng không phù hợp với tâm nguyện hành y cứu người của tôi. Nếu hỏi nơi nào cần đến thầy thuốc nhất, thì đó chắc chắn là nơi Yaoqing chinh chiến."
"Và trong số đông thầy thuốc, chỉ có Phái Nhiễm Chỉ chúng ta mới nhấn mạnh nguyên lý thức ăn là thuốc, lấy niềm vui ẩm thực để giải tỏa nỗi khổ của bệnh tật... Thuốc trong "Cửu Cung Cách" tiện lợi và nhanh chóng, có tác dụng trừ hàn tống ẩm, chính là thứ mà đồ đệ đặc biệt chế tạo cho chiến trường."
"Giữa ranh giới sống chết, mạng người là quan trọng nhất. Nếu như tôi có thể cứu người, cũng coi như không phụ công ơn bồi đắp của Sở Đan Đỉnh."
Ông lão trông như có lời khuyên bảo, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong lòng.
"Chiến trường lạnh lẽo, trước khi lên đường, hãy nhớ... mang theo nhiều thực phẩm có tính nóng."