Hoàn thành Nhiệm Vụ Khai Phá Hỡi anh hùng, hãy tấu lên khúc khải hoàn sáng thế sẽ mở khóa
Cũng như hàng ngàn hàng vạn lần đã trải qua, trong ánh lửa, anh lại nhìn thấy...
Buổi sáng ở Aedes Elysiae, ánh bình minh rạng rỡ chiếu rọi trên cánh đồng lúa của ngôi làng.
"Hình như... đã mơ thấy giấc mơ này vô số lần rồi..."
Cậu bé tỉnh dậy dưới gốc cây, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ.
Trong giấc mơ, mặt trời rơi xuống, tượng đài của người anh hùng sụp đổ, tan chảy, vỡ vụn, thiêu rụi thế giới thành tro bụi.
Giữa sự tĩnh lặng chết chóc, bóng hình quen thuộc như than cháy đó lầm lũi bước đi, hướng về bóng tối vô tận.
"Bóng hình kia thiêu đốt chính mình... nhưng cũng thiêu rụi tất cả mọi thứ xung quanh..."
Cậu bé ngẩn ngơ nhìn bức tượng gỗ còn dang dở, cơn giận thấu xương và sự căm ghét bản thân trong giấc mơ vẫn còn làm trái tim cậu thổn thức.
"Thế giới như vậy... đang kêu gọi sự xuất hiện của một người hùng sao..."
"Tương lai sẽ như thế nào?"
Gối đầu lên đám rơm vàng óng, trước mắt cậu bé hiện ra những câu chuyện sử thi đầy thăng trầm.
"Có lẽ, người anh hùng sắp xuất hiện sẽ ngao du bốn bể, hành hiệp trượng nghĩa, giải quyết vô số vấn đề hóc búa mà chẳng bao giờ để lại tên tuổi..."
"Mang trong mình một quá khứ bí ẩn, chống lại số phận trớ trêu, chiến thắng những kẻ thù đáng sợ."
"Khi thế giới lâm nguy, người ấy sẽ thực hiện lời thề bằng cả tấm lòng chân thành, nơi người ấy đặt chân đến luôn mang lại hòa bình và thịnh vượng..."
"Dù trăm lần, ngàn lần, vạn lần... Người anh hùng có thể bị hủy diệt, nhưng tuyệt đối không bao giờ bị đánh bại..."
...
Nếu mọi thứ chưa từng thay đổi.
Những ngày tháng ở Aedes Elysiae vẫn lặng lẽ trôi đi, như hàng triệu lần trong quá khứ.
Ngọn lửa yếu ớt ấy, đã được gieo vào trái tim anh từ khi khởi hành.
Khi cậu bé trở thành thiếu niên, một lần nữa đứng ở bến đò, một lần nữa khởi hành về phương xa.
Anh sẽ lập tức lao về phía tương lai, quên đi những giấc mơ tan vỡ.
Anh sẽ không biết chuyến đi này xa xôi đến nhường nào, cho đến khi trở thành củi khô cháy bùng, để nuôi lớn ngọn lửa vô ích kia.
Cho đến khi đến điểm cuối, anh mới biết mình đã đi một con đường dài dằng dặc.
Lần cuối cùng, anh hồi tưởng lại khoảnh khắc mặt trời mới mọc ấy, và hình hài sơ khai của lý tưởng mà chính mình đã khắc họa nên. Trong những năm tháng về sau, anh sẽ đặt cho nó một cái tên khác... "Đấng Cứu Thế".
Còn tên của bản thân anh, cứ thế mà mờ nhạt dần trong ký ức.
->->->->->->->->->->->->->
>>>Cảnh báo!
>>>Cảnh báo!
>>>Cảnh báo!
Lỗi 7: Đối tượng chưa được định nghĩa "Nhà Khai Phá" đang được điều phối
...
Lỗi 12: Chuyển đổi kiểu dữ liệu chưa được xử lý
...
Lỗi 99: Phát hiện tình trạng không hợp lệ
...
>>>Lần tính toán thứ 33.550.337 kết thúc
>>>Tiến độ "Irontomb": 99.81%