"Một năm sau, chúng tôi nhận được lời mời đến Penacony để tiếp tục cuộc phỏng vấn lần trước.
So với lần gặp trước đó, cô ấy trông mệt mỏi hơn, ngay cả giọng nói cũng khàn đi nhiều. Lần này, cô ấy mặc bộ lễ phục Gia Tộc trang trọng, cử chỉ thận trọng và dè dặt, nhưng sau khi gặp chúng tôi thì vẫn dễ gần như trước. Cũng trong lần này, chúng tôi đã gặp được anh trai của cô ấy, một nhà lãnh đạo đầy phong độ.
"Đây chính là thế giới Mộng Đẹp duy nhất trong vũ trụ, cũng là cơ ngơi của Gia Tộc. Gia Tộc đã biến Cõi Mộng hoang vắng thành thiên đường nhân gian..."
Anh trai của cô ấy lần lượt giới thiệu cho chúng tôi về lịch sử của Penacony, cô ấy đã giúp chúng tôi xóa bỏ cảm giác khó chịu khi nhập mộng, nhiệt tình mời chúng tôi nếm thử những món ngon trong Cõi Mộng.
Chúng tôi đã đến thăm đủ loại kỳ quan trong mơ, nhưng tiếc là trong một môi trường ồn ào như thế này, chúng tôi không thể thực hiện được những nội dung phỏng vấn sâu hơn.
Cuối cùng, chúng tôi đã đến với nhà hát hoành tráng. Vào buổi Đại Nhạc Hội Hòa Hợp sắp diễn ra kia, cô ấy sẽ hát trên sân khấu lộng lẫy này, truyền bá tiếng hát Hòa Hợp đến toàn vũ trụ.
Ngay khi tôi tưởng cuộc phỏng vấn này sắp kết thúc, cô ấy nhìn về phía nhà hát tráng lệ và bất ngờ nhắc lại câu hỏi ở đầu cuộc phỏng vấn.
"Tổng biên tập còn nhớ vấn đề mà tôi từng hỏi lúc đầu không? Vì sao chim vẫn muốn bay lên bầu trời? Sau khi quay về Penacony, tôi đã suy nghĩ rất rất lâu."
Cô nhìn lên bầu trời trong Cõi Mộng, dưới màn đêm sâu thẳm, nơi nơi tràn ngập ánh sáng nhân tạo.
"Có lẽ số phận của loài chim là như vậy, bởi vì đó là ước nguyện, là nơi để trở về, và cũng là quyền lợi không thể tước bỏ của chúng..."
Cô ấy mỉm cười và nhìn vào đâu đó, rồi gửi lời mời đến chúng tôi.
"Trong tương lai, sẽ có một buổi biểu diễn hoành tráng ở đây. Tôi sẽ biểu diễn bài hát mà tôi cảm thấy hài lòng nhất cho đến thời điểm hiện tại, thực sự hy vọng mọi người có thể nắm lấy tay nhau trong suốt bài hát... Dù là thế giới trong mơ, cuối cùng cũng sẽ có ánh sáng chiếu xuyên qua nó."
Tôi không biết cô ấy đang nhìn về đâu, nhưng chắc chắn đó không phải là sân khấu của nhà hát. Cho nên, buổi biểu diễn mà cô ấy nói đến là buổi biểu diễn nào?
Điều duy nhất chắc chắn là, ngay cả ở nơi ngợp trong vàng son như vậy, cô ấy vẫn không từ bỏ niềm tin lấy mạnh giúp yếu. Niềm tin này kéo dài xuyên suốt cuộc đời cô ấy, bắt đầu bằng đoạn mở đầu cay đắng, tiến dần đến bài hát chính tươi đẹp, và sau khi khúc nhạc dạo đầy sóng ngầm qua đi, có lẽ sẽ đón lấy phần nở rộ và kết thúc rực rỡ nhất."
- Trích từ "Những Chú Chim Và Bầu Trời: Phỏng Vấn Độc Quyền Robin"