Nhân vật đạt cấp 40 mở khóa
Cô đi theo tiếng động đến một góc xưởng, cha cô không có ở đó, trên mặt đất chỉ có một bộ xác kiếm bằng sắt khổng lồ. Yunli nhặt nó lên, bộ xác kiếm đó còn cao hơn cả người cô. Cô chạm vào nó với vẻ tò mò, bắt chước bộ dạng của Hanguang, giả vờ đang gia công chế tạo nó.
Nhưng thanh kiếm to lớn này chưa được đúc xong... Hanguang đã nấu chảy Kiếm Ma Tuế Dương, dẫn đến bi kịch của Cung Điện Rèn Đúc Diệm Luân. Yunli được Huaiyan đến giải cứu kịp thời, thoát khỏi kiếp nạn. Cô trở thành học trò của Huaiyan, phôi kiếm đó cũng được cô đem đi cùng với mình.
"Yunli, nếu nguyên liệu vượt quá tiêu chuẩn, kiếm cũng dễ gãy." Người học trò cùng lớp không nhịn được, phải nhắc nhở cô. Và thanh kiếm đeo bên hông của cậu ấy... đang chỉ trích tay nghề của cô một cách tinh tế.
"Cậu tự phụ quá rồi đó, hãy cạo vỏ cây nhiều hơn đi."
Người bạn cùng lớp lộ vẻ nghi hoặc và bối rối, Yunli ngước mắt nhìn thanh kiếm đang nín thinh trong lòng cậu ấy, "Ngại quá, không phải nói cậu... Nói cậu đó."
"Tôi tên là Ánh Quang do lưỡi kiếm sắc bén và chuôi kiếm lấp lánh ánh sáng chiếu rọi vĩnh hằng."
Cô biết thanh kiếm đó sẽ được chủ nhân cất giấu trong bảo khố, che khuất ánh sáng của nó.
"Tôi tên là Bé Nhài, tôi thích đóa hoa nhài được khắc trên chuôi kiếm kia."
Cô biết tuy Bé Nhài không hài lòng với việc chủ nhân đặt tên bừa bãi, nhưng lại cảm thấy vui mừng vì bản thân mình được trân trọng.
Lời nói của con người khó hiểu, tiếng kiếm thì đơn giản hơn nhiều.
Thanh Kiếm Ma khiến người ta mất trí và phát điên, cùng với những vết máu tanh nồng trên mặt đất... vẫn in sâu trong ký ức của cô, có lẽ cũng ẩn giấu trong ký ức của phôi kiếm đó. Song nó vẫn im lặng, chưa bao giờ kể cho cô nghe về quá khứ đó.
"Ngươi cũng đã nhìn thấy những bóng kiếm nhuộm đỏ sát khí đó, phải không?
"Bây giờ nghĩ lại, những Tuế Dương kia chắc cũng không thể sai khiến được ngươi, chắc ngươi ngột ngạt lắm, vừa to vừa cùn."
Phôi kiếm bỗng rung lên, hất tung lên một lớp bụi than đen, rơi xuống lại như tinh vân khiến người ta rùng mình.
"Hóa ra ngươi vì từ chối Tuế Dương nên mới bị người đó vứt bỏ... Ngay cả thanh kiếm chưa được đúc xong như ngươi cũng hiểu được đạo lý này, cha... sao cha lại...
"Nhưng, khi nào thì kiếm mới được xem là "đúc xong" nhỉ..."
Cô không kiềm được lòng, phải đưa tay ra vuốt ve chuôi kiếm gồ ghề của nó, tuy chưa có sườn kiếm nhưng lại rất mạnh mẽ.
"Lại không nói nữa? Ngươi đúng là một cục sắt cứng đầu... Hay cứ gọi ngươi là "Lão Thiết" nhỉ."
"Đừng lo lắng, có thể trong mắt người khác thì ngươi chỉ là một cái phôi không có lưỡi kiếm, nhưng chí kiếm không phân biệt sắc bén hay thô kệch."
"Ta vung ra, chính là lưỡi kiếm sắc bén."
"Đi thôi, Lão Thiết, cùng ta ra ngoài ngắm nhìn thế giới nào."