Cô ấy đã quen với việc người ta mất đi quê nhà,
cũng quen với việc người ta mất đi sinh mạng,
nhưng khi có một mình, có khóc cũng vô dụng.
"Cột chiếc khăn tơ đỏ, chia sẻ nỗi đau với nhau."
"Chúng ta là người một nhà... chúng ta là Lửa Ngầm."
Khi bàn tay rộng mở xoa lên đầu cô ấy, cô ấy cuối cùng đã không kìm nén được mà rơi lệ.