Lưu chuyển trong ranh giới hẹp giữa "tồn tại" và "hư vô", những đợt thủy triều lạnh như băng vĩnh viễn vỗ vào hai bên bờ, đưa tất cả trở về điểm kết thúc.
Tại nơi này, kẻ đuối nước kêu cứu, than thở bằng khúc bi ca, tận hưởng vui vẻ, ngọt ngào, chịu đựng đau đớn... tất cả những thứ đó đều được phản ánh trong làn nước... Cô ấy không thể trải qua những chuyện này, nhưng có thể cảm nhận được...
Trước khi đến được điểm cuối, vẫn còn rất nhiều con đường phải đi, rất nhiều giọng nói phải lắng nghe, rất nhiều chuyện cần phải thay đổi.
Cô ấy đưa tay ra, cứu người đuối nước khỏi sự mê hoặc của hư vô, ảo ảnh lần lượt vỡ vụn sau lưng cô.
Cô ấy tiếp tục tiến lên trong thế giới vô tận này, vì một điểm tận cùng không tồn tại.
...Và ở đây, mưa không bao giờ ngừng rơi.