Lại một nghi thức chia ly nữa.
Cô gái bước đi trên ánh trăng vỡ vụn, đan vòng hoa tiễn biệt bên bờ sông.
Khúc bi ca cổ xưa đông cứng trong không khí lạnh lẽo, dòng sông tĩnh lặng chảy về miền hoa xa xôi.
Quyển sách nhuốm máu, thanh kiếm gỉ sét, chiếc khăn tay thêu vần thơ... cô tiếp nhận di vật và những câu chuyện họ để lại.
"Đôi mắt ta như thấu kính, mãi hoài niệm về bầu trời sao."
Đó là bia mộ dành cho vị học giả yểu mệnh.
"Đối với đời người hay cái chết, kỵ sĩ chỉ nhìn bằng một ánh mắt lạnh nhạt."
Đó là châm ngôn của chiến binh vô danh.
"Sinh mệnh chỉ là cái chết lấp lánh ánh sáng."
Đó là áng thơ cuối cùng của thi nhân theo đuổi sự vĩnh hằng, được viết nên bằng chính mạng sống của mình.
...
"Mỗi đóa hoa, đều từng kiêu hãnh khoe sắc..."
Cùng với tiếng nức nở của dòng sông, cô dâng lên người đã khuất những vần thơ, vòng hoa và sự tưởng niệm...
"Nếu héo úa là điều không thể tránh khỏi, ít nhất hãy để lời từ biệt của chúng ta... đẹp đẽ hơn một chút."