"Cảm xúc giống như những đám mây, còn chúng ta là bầu trời chứa đựng nó. Nếu bầu trời giăng đầy mây đen, tâm trạng sẽ trở nên u ám và mơ hồ."
Người thầy thuốc quan tâm lắng nghe nỗi đau của người ghé đến, an ủi bằng lời nói nhẹ mang tính trị liệu.
"Hãy nhắm mắt lại, từ từ hít thở... Tưởng tượng bản thân đang ở một nơi ấm áp và dịu dàng..."
Lời nói như có ma lực, ánh sáng rực rỡ bảy màu dưới đôi cánh của Thú Cánh lan tỏa.
"Cơn gió nhẹ thổi qua cánh đồng, mang theo hương thơm trong trẻo của hoa dại. Những đám mây ẩm ướt lững lờ bay qua, mang theo ánh mặt trời..."
Vị khách dần chìm vào giấc mơ đẹp, chỉ có tiếng hít thở đều đặn và nhẹ nhàng xem như lời hồi đáp.
Sau khi khám xong cho bệnh nhân cuối cùng, người thầy thuốc nhẹ nhàng khóa cửa phòng bệnh.
Đêm đen vô tận vẫn đang cuộn trào ở nơi xa xăm, những đống phế tích giống như vết thương trên mặt đất.
"Kiếp sau, mong bình minh sẽ chiếu sáng cho mọi người..."
Trước khi khởi hành, cô ấy đã cầu nguyện với bầu trời...
"Nguyện cho ánh cầu vồng mãi ở trên bầu trời."