Thiếu nữ tai mèo vươn người ra khỏi nóc nhà, lướt vào màn đêm.
Trong kho báu ngàn năm yên tĩnh, thiếu nữ lướt đi nhẹ nhàng, ôm bảo vật vào lòng, rồi biến mất không một tiếng động.
"Vận mệnh ngu xuẩn, không đuổi kịp ta đâu!"
Ngọn gió trong phế tích mang theo mùi hương hoang dã, thổi lay chiếc mũ của thiếu nữ.
Gối đầu lên tảng đá lạnh lẽo, cô nuốt xuống miếng lương khô thô cứng, tung hứng đồng vàng trên đầu ngón tay.
Tiếng vọng khe khẽ từ phương xa lọt vào đôi tai cô, trong Thánh Thành được ánh bình minh chiếu rọi, đám đông nhộn nhịp vẫn đang tận hưởng bữa tiệc và sự ấm áp.
"Còn bao lâu nữa... một năm, hay là một vạn năm?"
Cô duỗi chiếc lưng lười nhác, vứt bỏ những suy nghĩ bất an.
"Ha, Cifera sẽ luôn cười đến cùng!"
Sấm chớp màu vàng lướt qua bầu trời, lời tuyên ngôn của người thiếu nữ vẫn bay trong gió
- Như hàng nghìn năm trước.