Tại vùng đất viễn cổ mênh mông vô tận, thiếu niên đơn độc bước đi trên hành trình kiếm tìm.
Anh như trở về những ngày lang bạt, vượt qua sóng gió, trải qua mưa tuyết, chiến đấu với cự thú, giằng co với sóng dữ.
Nhưng trong khoảnh khắc thở hổn hển ấy, anh không hề cô đơn.
Dù núi sông vạn dặm, anh vẫn nhìn thấy ánh sáng phía trước...
Đó là niềm hy vọng của sinh linh vạn vật.
Mặt đất tan vỡ không thể gánh nổi sự tái sinh, chúng vây quanh anh, tìm kiếm sự an ủi và chở che.
Đó là những lời nói mà đồng đội để lại trong tim anh, như hành trình bất tận, gắn kết họ bền chặt.
Quá khứ làm anh phiền muộn cũng trôi theo gió, nhưng con đường đã qua, cuối cùng sẽ trở thành trợ lực cho sự lột xác mới.
"Tôi sẽ bảo vệ con đường khai phá."
Thiếu niên tay cầm thương nhảy vọt lên, tiến về phía ánh sáng...
"Và tôi cũng sẽ bảo vệ tất cả những hy vọng sắp tan biến!"