Thứ mà Vị Diện đang bao bọc là Lều Mái Vòm Vàng của Người Boris ở Thanh Khâu. Khác với danh tiếng man rợ mà Người Boris để l ại trong thiên hà, họ sở hữu công nghệ sinh học phi thường. Bầy sói tụ tập bên cạnh Cha Đỡ Đầu Duran vĩ đại, xem các ngôi sao trên trời như gia súc, chạy đuổi quanh chúng.
Khúc dạo đầu bài ca dao cổ xưa của Người Hồ Ly và Người Boris đều luôn ngân nga một cách đầy hoài niệm về mảnh đất màu mỡ và khí hậu ôn hòa của "Hành Tinh Thanh Khâu". Nhưng nếu đọc kỹ lại, người tinh ý sẽ nhận ra đây chỉ là phần giới thiệu về chủ đề muôn thuở: "Chiến tranh".
Nhờ tài năng trồng trọt và kinh doanh, tộc hồ ly đã xây dựng nên những thành bang thịnh vượng bên cạnh những dòng sông; Và dưới bầu trời cực quang rộng lớn, những người con của tộc sói tiến hành săn bắt và chăn thả trong biển cỏ mênh mông, từ đó hình thành nên các bộ lạc, phân bổ rải rác ở khắp nơi. Thương nhân chế nhạo người chăn nuôi là những kẻ man rợ, người chăn nuôi lại khinh miệt thương nhân vì sự xảo quyệt của họ. Nhưng tất cả bọn họ đều phải đối mặt với sự tra tấn khắc nghiệt của chu kỳ tự nhiên: "Hè Hồ Ly" và "Đông Sói".
Vào mùa hè bội thu được Thần Hồ Ly ban tặng, hai bộ tộc ngừng chiến, ai nấy đều hài lòng; Một khi Thần Sói cho sương trắng rơi xuống, dòng tuyết lan ra từ các địa cực, nạn đói sẽ buộc cả hai phe phải đánh nhau không ngừng.
Bài ca dao nhắc rằng, mùa "Đông Sói" bất tận cứ kéo dài, mặc dù Mặt Trời Thanh Khâu đã quay 33 vòng. Nghèo khổ và đói khát đổ xuống đầu, dù là những con vật được thờ trên vật tổ, người ta cũng phải ăn để thỏa mãn cơn đói. Sau khi thấy trước được kết cục xương trắng khắp nơi, một Đấng Cứu Thế đã leo lên ngọn núi cao nhất trên thế gian... Trong thần thoại Người Hồ Ly, mọi người gọi cô là Tushan; Nhưng trong ca dao của Người Boris, người ta gọi anh là Duran. Nhưng bất kể Đấng Cứu Thế đó được gọi là gì đi nữa, thì người đó cũng đã cầu nguyện với Chúa Tể Trường Sinh, mong Ngài ban cho lương thực để mọi người có thể sống tiếp. Và rồi đỉnh núi nứt ra, Xích Tuyền ngọt ngào chảy ra từ khe hở.
Những người uống nước Xích Tuyền đã nhận được sức mạnh, sự nhanh nhạy và sức bền từ thịt thú mà họ đã ăn. Trong mạch máu của họ cũng trào dâng sự hoang dã của loài thú, hình dạng dã thú càng ngày càng trở nên rõ ràng... Thế giới đã thay đổi từ đó, và không bao giờ có thể quay lại như ngày xưa nữa.
Lấy Xích Tuyền làm vật dẫn, mọi đồ dùng tộc khuyển nhân mới ra đời cần đều được làm ra từ đó... Thứ trồng ngoài đồng không còn là lúa gạo, mà là Thị Nhục; Thứ che chắn cơ thể không còn là vải bố, mà là nhau thai; Ngay cả trận tuyết lạnh lẽo từng làm khiếp sợ nền văn minh Thanh Khâu cũng không còn gì đáng sợ nữa: tộc Khuyển Nhân nuôi cấy màng sinh học ở các vùng cực, tạo ra những chiếc lều mái vòm ấm áp, ngăn cách sự khốn khó của Đông Sói ở bên ngoài.
Sau đó, sự biến động của Thanh Khâu cũng không khác gì so với khi tất cả Tộc Đoản Sinh chuyển hóa thành Tộc Trường Sinh... Dân số gia tăng, sinh thái sụp đổ, nội chiến loạn lạc... Dù tộc Khuyển Nhân có cầu nguyện với Chúa Tể Trường Sinh bao nhiêu đi chăng nữa, họ cũng không bao giờ được đáp lại. Thế là họ hiểu ra một chân lý: Mọi thứ được Chúa Tể Trường Sinh ban cho đều đã có sẵn, muốn sống tốt hơn thì phải tự mình giành lấy.
Tụ họp lại bên cạnh Cha Đỡ Đầu Duran vĩ đại, Khuyển Nhân hướng mắt lên bầu trời phía Chúa Tể Trường Sinh ngự trị. Những ngôi sao đang tỏa sáng giống như miền đồng cỏ chăn nuôi đang háo hức chờ đợi những bước chân chinh phục. Họ sẽ mang "Đông Sói" đến với những nền văn minh trên các hành tinh đó.
Rất lâu sau này, kẻ thù truyền kiếp của họ - người Xianzhou - đã gọi họ là "người Boris", trong tiếng Thanh Khâu có nghĩa là "sói".