Bên trong Quả Cầu Vị Diện chứa đựng Styxia đang chìm đắm trong niềm vui vĩnh cửu. Ngọn hải đăng bất diệt đứng sừng sững trên bờ biển, tấu lên khúc nhạc không ngừng. Những con tàu đi theo tiếng ca hân hoan vượt qua màn sương mù, rồi nhanh chóng đâm vào đá ngầm và chìm nghỉm, chỉ còn lại tàn tích bị sóng biển nuốt chửng.
Sóng biển, vũ điệu luân hồi không bao giờ dứt. Chán ngán những bến cảng từng là nơi hoan lạc, những thủy thủ trải tấm hải đồ, tự chọn cho mình điểm cuối của hành trình. La bàn dừng lại, chiếc kim run rẩy, hướng về "Styxia", thành phố hoan lạc vĩnh cửu sừng sững bên bờ biển, nơi định mệnh chôn vùi xương cốt của họ. Chẳng mảy may để ý, những kẻ chưa biết đến cái chết giương buồm trong cơn say sưa, hân hoan bước vào sàn nhảy của Phagousa.
Các thủy thủ bám theo nhịp điệu của thủy triều và dáng trăng, cắm những chiếc nĩa xương vào sống lưng cá voi, dùng mũi thuyền đâm vỡ những tảng băng trôi cổ xưa, họ hát vang trên đường đi... Cho đến khi chìm vào màn sương mù, cho đến khi ngọn hải đăng ở ngay trước mắt, cho đến khi cuối cùng đâm vào đá ngầm...
Con tàu mắc cạn chìm xuống đáy nước, những người bất tử sống lại từ sóng biển. Thủy thủ đứng dậy trên mỏm đá, thân thể phủ đầy tảo biển và vết muối. Những người dự tiệc trong ngọn hải đăng đã chờ đợi từ lâu, cúi mình mời anh ta tham gia vào buổi tiệc bất tận. Họ bước theo tiếng nhạc qua con đê dài, leo lên ngọn hải đăng trắng xóa giữa các đảo đá ngầm. Ngọn hải đăng của Styxia đốt bằng dầu cá voi, ngọn lửa lạnh lẽo nhảy múa bao phủ thấu kính được chạm khắc từ pha lê. Bản thân ngọn hải đăng là một cây Đàn Lyre Nước khổng lồ, khi những vị khách bước lên, họ có thể thấy những ống thủy tinh hút nước biển qua các khe hở của gạch đá, lên xuống theo con sóng. Trên sân thượng, những người dự tiệc nắm tay nhau, nhảy múa quanh ngọn lửa theo tiếng nhạc, ngọn lửa hắt bóng họ xuống mặt biển xa xăm. Ở đó, người thủy thủ nhìn thấy điểm cuối mà anh hằng mơ ước, thành phố của niềm vui vĩnh cửu đó.
Đó là những năm tháng khi sự mục nát chưa giáng xuống, khổ đau, buồn bã và cái chết vẫn còn đang thai nghén. Styxia đắm mình trong sự nuông chiều của Phagousa, dùng những vịnh biển như vòng tay ôm ấp nó, hát cho nó những khúc hát ru dịu dàng như giấc mộng.
Người thủy thủ nóng vội run rẩy đôi môi. Trước mặt anh, những người dự tiệc mời anh đặt chân lên thành bang, chia sẻ niềm vui vô bờ như anh em ruột thịt. Còn sau lưng anh, biển xám mênh mông vô tận. Giữa những rặng đá ngầm la liệt xác tàu thuyền, những kẻ chết đuối nổi trôi trong sóng biển, da thịt phủ đầy hải quỳ và san hô. Anh nhớ lại khoảnh khắc rơi xuống nước, dòng chảy ngầm kéo anh xuống đáy biển sâu thẳm vô vọng... Bàn tay lạnh lẽo của Siren lướt qua gò má anh, trong tiếng hát khe khẽ mơ hồ, anh tỉnh lại, bị đẩy lên mặt nước lấp lánh ánh sáng.
Chỉ là một thoáng do dự, chỉ kịp để lại một cái nhìn thoáng qua, cánh cửa dẫn đến hạnh phúc đã đóng lại. Những người dự tiệc mỉm cười từ chối yêu cầu bước vào Styxia của người thủy thủ, chỉ vì anh vừa tỉnh giấc khỏi cơn say, và chưa học được cách đón nhận niềm vui thực sự.